Rời khỏi phòng nghỉ, Nghiêm Hi cách xa khỏi tiếng rên đau khổ của Cấm Ngôn bên trong phòng. Hắn bước chậm rãi trên hành lang dài hẹp, cuối hành lang là phòng điều giáo của Cấm Ngôn.
Người mà hắn sắp xếp đi theo Cấm Ngôn để giám sát báo cáo, nghe nói lần này Ngôn đã bỏ một số tiền lớn mua một cặp anh em song sinh, Nghiêm Hi biết chắc chắn phải có lý do gì đó Cấm Ngôn mới làm vậy. Có thể thấy Ngôn đã giữ bí mật rất tốt, người theo dõi phải cố lắm mới bắt được một nô ɭệ thân với Cấm Ngôn, dùng hết thủ đoạn mới moi được thông tin từ miệng tên đó.
Dừng trước cánh cửa, Nghiêm Hi nhẹ nhàng đẩy lớp lá chắn ra, người đang quét dọn trong phòng lập tức dừng tay lại. Cậu là Kết - một trong bốn nô ɭệ Cấm Ngôn cưng chiều nhất.
Kết quỳ xuống ngay, cậu bò đến chân Nghiêm Hi rồi hôn giày hắn ta. Đây là cách nô ɭệ chào chủ nhân, Kết biết Viêm Đế là vua của nơi này, nói cách khác, cậu cũng là nô ɭệ của Viêm Đế nên Kết không dám trì hoãn: "Chủ nhân…"
"Ừ…" Nghiêm Hi cúi đầu nhìn chàng trai mặc đồ nô ɭệ dưới chân. Bốn nô ɭệ của Cấm Ngôn đều là hàng cao cấp, không những ngoan ngoãn hiểu chuyện mà còn xinh đẹp yêu kiều đến động lòng người.
"Ra ngoài đi, ở đây không còn chuyện của ngươi nữa." Nghiêm Hi bình tĩnh nói."
Kết đứng lên mà đầu vẫn cúi xuống, cậu khom người thật thấp rồi từ từ ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.
Có một bóng dáng nằm cuộn mình trong l*иg sắt nằm ở góc, Nghiêm Hi ung dung bước sang, đầu tiên là lẳng lặng nhìn sườn mặt của chàng trai đang ngủ say. Sau đó, hắn mỉm cười, nụ cười vừa mê hoặc vừa tà ác.
"Này, dậy đi." Giọng hắn rất nhẹ, Nghiêm Hi lắc nhẹ l*иg sắt. Trên người Phương Dật Luân không có mảnh vải nào che thân, vết roi trên người vẫn rất rõ ràng. Cảm nhận được l*иg sắt rung rinh, anh từ từ mở mắt ra.
"Anh… Anh gì ơi… Xin hãy cứu tôi với." Phương Dật Luân mở mắt ra thì thấy một người đàn ông mặc âu phục và đi giày da đang đứng bên ngoài l*иg sắt. Đến đây được sáu ngày rồi, đây là lần đầu tiên anh thấy có người ăn mặc bình thường. Anh lập tức dùng hết sức bình sinh để đứng lên, đôi mắt to tròn rưng rưng kích động nhìn người đàn ông.
"Sao thế?" Nghiêm Hi ra vẻ không biết gì mà nhìn Phương Dật Luân.
"Tôi bị bắt đến đây, tôi không phải người ở đây, xin anh, xin anh hãy cứu tôi. Họ còn bắt cả em trai tôi nữa…" Nhìn gương mặt hiền lành của người đàn ông đó, Phương Dật Luân nghĩ mình đã thấy được hy vọng, nhưng chưa kịp nói hết đã bị ngắt lời.
"Phương Dật Côn đúng không?" Nghiêm Hi tiếp lời Phương Dật Luân. Phương Dật Luân ngạc nhiên, sao hắn lại biết em trai anh tên gì. Thấy ánh mắt anh ngập tràn sự khó hiểu, hắn nói: "Hai đứa con trai của Phương Hoài Nhâm, cậu tên Phương Dật Luân." Nghiêm Hi mỉm cười, ánh mắt sáng rực, hắn cười khẽ nhìn chàng trai đang hoá đá trong l*иg.
"Anh quen cha tôi sao?" Phương Dật Luân dần bình tĩnh lại, anh dò hỏi trong bất an.
"Đâu chỉ quen…" Nghiêm Hi nghiêng đầu cười nhưng không giải thích nhiều.
"Vậy anh… Có thể thả tôi và em trai tôi ra không?" Phương Dật Luân tiếp tục hỏi dò người đàn ông với ánh mắt mong mỏi.
"Đương nhiên là được…" Nghiêm Hi nói rồi mở l*иg sắt ra, túm lấy tay Phương Dật Luân. Khi chàng trai đứng trước mặt mình, hắn có thể thấy rõ dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân vẫn đang dựng thẳng, bị trói vào l*иg giam nhỏ hẹp của anh.
Nhìn người đàn ông cao to trước mặt, anh chỉ cao tới khoảng vai hắn. Phương Dật Luân dè dặt ngẩng đầu thì thấy hắn đang nhìn mình với ánh mắt mờ ám.
"Anh… Có thể cho tôi một bộ quần áo không?" Để ý thấy ánh mắt của người đàn ông, Phương Dật Luân khẽ cúi đầu đỏ mặt, tay che giữa háng, anh nói lí nhí.
"Cơ thể đẹp như vậy mà, tại sao phải che?" Nghiêm Hi bắt lấy tay anh, dời nó ra chỗ khác. Sau đó, hắn điền mật mã điện tử ở chỗ giữa háng anh, đồ trói ở hông kêu "tít" một tiếng rồi mở ra.
Phương Dật Luân nhìn hắn bằng ánh mắt khác, tại sao hắn lại biết mật mã? Rốt cuộc người đàn ông này là ai? Vô số câu hỏi xuất hiện trong lòng Phương Dật Luân. Vì bị bôi thuốc kí©ɧ ɖụ© mấy ngày nay nên dươиɠ ѵậŧ bị trói của anh đã dựng thẳng lên ngay khi được thả ra.
"Nhìn đi… Cơ thể cậu khao khát lắm mà." Nghiêm Hi cúi người xuống thủ thỉ bên tai anh, giọng đầy tán tỉnh. Hắn nắm lấy dươиɠ ѵậŧ đã dựng đứng của anh, bắt đầu âu yếm lên xuống.
"Ưm… Buông ra… Rốt cuộc anh là ai?" Phương Dật Luân lại càng sợ hãi hơn, anh hoảng hốt đẩy hắn ra muốn trốn đi nhưng hắn đã nắm chặt lấy cây gậy của anh, chỉ cần siết mạnh tay chút thôi là anh sẽ đau nhói.
"Chủ nhân hiện tại của cậu là ai?" Giọng hắn nhẹ như mây, Nghiêm Hi và Phương Dật Luân vẫn giữ tư thế mũi chạm mũi, hắn hỏi với giọng cực kỳ mập mờ.