Số Phận Của Cặp Song Sinh

Chương 11

"Ồ..." Ý cười trên mặt Nghiêm Hi càng đậm. Hắn nắm lấy cằm Cấm Ngôn rồi nâng đầu Cấm Ngôn lên. Hiếm khi có dịp người con trai lạnh lùng kiêu ngạo diễm lệ ấy lại ngoan đến vậy, dù Nghiêm Hi đùa nghịch như thế nào cũng chỉ nhẫn nhịn chịu đựng.

Tình cảm của Cấm Ngôn dành cho Nghiêm Hi không thể gọi là tình yêu. Cha Cấm Ngôn qua đời khi hắn mới chín tuổi, mẹ lại bị bệnh nan y, vì chữa bệnh cho mẹ mà đứa bé đáng thương ấy đã quỳ gối ở đầu đường bán mình. Lúc đầu có mấy người muốn mua Cấm Ngôn, nhưng họ bỏ ra quá ít tiền, không đủ để chữa bệnh cho mẹ nên Cấm Ngôn không đồng ý, mãi cho đến khi Nghiêm Hi xuất hiện. Hắn hứa sẽ cung cấp chi phí trị liệu cho mẹ Cấm Ngôn cả đời, mọi phí dụng khác cũng miễn phí. Để trả ơn thì chỉ cần mẹ Cấm Ngôn còn sống ngày nào thì chính nhóc sẽ không thể thoát khỏi sự khống chế của Nghiêm Hi. Đứa bé chín tuổi chỉ hỏi một chút đã đáp ứng điều kiện của Nghiêm Hi. Lúc đó Nghiêm Hi mới mười bảy tuổi mà đã tiếp nhận tập đoàn khổng lồ của gia tộc, ở trong giới điều giáo này cũng vừa mới có chút danh tiếng. Nghiêm Hi rất coi trọng việc bảo mật thân phận, mọi người chỉ biết hắn họ Nghiêm, cho nên mọi người trong giới điều giáo đều gọi hắn là Viêm Đế.

Mẹ của Cấm Ngôn được chuyển tới một bệnh viện chuyên môn, nhận sự điều trị tốt nhất, điều trị một lần mười mấy năm. Từ thời điểm đó, đứa bé chín tuổi ấy đã bị xỏ khuyên vυ' và trở thành đồ chuyên dùng của Viêm Đế. Sau này Nghiêm Hi mới phát hiện ra Cấm Ngôn có thiên phú về điều giáo, nhờ có sự bồi dưỡng của Nghiêm Hi mới có Cấm Ngôn của ngày hôm nay. Khi Nghiêm Hi không có mặt, Cấm Ngôn sẽ là người quản lý toàn bộ công việc của Dạ Sủng, dần dần đã trở thành ông chủ của Dạ Sủng một cách danh chính ngôn thuận.

Thấy Cấm Ngôn không nói gì, đôi mắt Nghiêm Hi càng trở nên sâu thẳm: "Không có gì muốn nói với tôi à?" Cử chỉ trêu đùa, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng.

"Chủ nhân muốn biết điều gì ạ?" Cấm Ngôn cố gắng giữ bình tĩnh, tuy rằng Nghiêm Hi tinh ranh như ma vậy, nhưng làm sao hắn biết đến sự tồn tại của hai anh em nhà họ Phương chỉ trong khoảng thời gian ngắn như thế được. Cấm Ngôn âm thầm tính toán trong lòng, đáy mắt đong đầy sự kiều diễm quyến rũ, hắn cố nặn ra một ánh nhìn yêu kiều mê hoặc.

"Thật sự không biết à... Vậy thì... Đi lấy Phong Dục lại đây." Nghiêm Hi dựa người về phía sau và buông Cấm Ngôn ra. Hắn không tỏ vẻ gì cả, nhưng biểu cảm của Cấm Ngôn lại trở nên nghiêm trọng, cứ nhìn Nghiêm Hi chằm chằm như xác nhận điều gì đó.

"Đi đi..." Hất cằm lên, Nghiêm Hi biết Cấm Ngôn đang do dự. Nghiêm Hi rất bình tĩnh nói, nhưng nụ cười mang đầy ẩn ý khiến cho người ta nổi da gà. Cấm Ngôn nhíu mày rồi đứng lên đi tới tủ bày trí vật phẩm, hắn run tay mở cửa tủ ra, lấy một cái hộp không lớn lắm ra, sau đó đưa cái hộp cho Nghiêm Hi.

Nhìn Nghiêm Hi tự nhiên nhận lấy cái hộp, trong mắt Cấm Ngôn chưa đầy sự căng thẳng. Hắn lùi về phía sau hai bước, tạm dừng một lát, không đợi Nghiêm Hi mở miệng đã bắt đầu cởϊ áσ của mình ra, phía sau lớp áo kia là một thân thể trắng như tuyết da non thịt mềm. Hai đầṳ ѵú Cấm Ngôn có hai chiếc khuyên vυ' đang tỏa sáng lấp lánh, nối giữa hai chiếc khuyên là một dây xích mảnh dẻ, trên xích treo một cái thẻ nhỏ bằng kim loại, phía trên có viết "Đồ chuyên dụng của Viêm Đế". Cấm Ngôn ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hi chăm chú.

"Tiếp tục đi..." Nghiêm Hi chống cằm, trong mắt mang theo ý cười, thưởng thức mỹ nhân trước mặt.

Cấm Ngôn nhắm mắt hít sâu một hơi rồi chậm rãi mở hai mắt ra, Hắn cởi đôi bốt cao cổ trên chân ra, nhanh chóng cởϊ qυầи dài rồi ném sang một bên, giữa háng hắn không có một cọng lông nào, dươиɠ ѵậŧ ngoan ngoãn nằm giữa hai chân, Cấm Ngôn quỳ xuống, khẽ cau mày nhìn xuống phía dưới rồi khẽ cắn môi với vẻ thẹn thùng. Hắn ưỡn ngực đặt hai tay ở phía sau lưng, đón nhận ánh mắt cực nóng bỏng của người đàn ông chạy khắp trên người mình.

"Đúng là một đứa bé xinh đẹp, khuyết điểm duy nhất là không trung thực." Nghiêm Hi nghiêng mình về phía trước, gương mặt hiện lên vẻ tiếc nuối, hắn nắm lấy một chiếc khuyên vυ' để xoa nắn đùa nghịch. Cấm Ngôn chưa kịp chuẩn bị gì đã bị kéo mạnh một cái, Cấm Ngôn lập tức hít vào một hơi khí lạnh, đầṳ ѵú hắn gần như đã bị kéo đứt lìa, một vệt máu chảy xuống dọc theo khuyên vυ'.

"Tôi đã nói rồi mà, cậu chính là công chúa bạch huyết." Nghiêm Hi tươi cười, cúi đầu mở cái hộp nhỏ tinh xảo ra. Từ từ nhắm hai mắt lại, Cấm Ngôn cắn chặt môi dưới, làm cho người ta càng nhìn càng muốn chà đạp lên mỹ nhân lạnh lùng này. "Không muốn nhìn thử à? Rất tinh xảo đó." Nghiêm Hi lấy một cây roi tinh xảo được bện bằng cỏ ra khỏi hộp.

Cấm Ngôn biết thứ đáng sợ không phải cây roi bằng cỏ kia mà là số thuốc được tẩm trên đó. Đó là đυ.ng cụ đặc thù mà điều giáo sư dùng để đối phó với những nô ɭệ không nghe lời, nguyên nhân dùng cỏ là bởi vì cỏ dễ dàng hấp thụ nước thuốc hơn, roi cỏ được phối hợp với loại thuốc nước đặc thù, loại thuốc này cực kì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dính lên người sẽ gây ra sự đau ngứa vô cùng. Đáng sợ nhất không phải sự đau đớn mà là hiệu quả kí©ɧ ɖụ© cực mạnh, có thể khiến người ta sống trong sự đau khổ dày vò. Gọi là Phong Dục là do nó có thể phong tỏa du͙© vọиɠ, khiến cho người sử dụng muốn lêи đỉиɦ nhưng lại không có cách nào đạt được cao trào, chỉ có lấy máu ở vết thương ra mới có thể giải trừ được tác dụng của thuốc. Cấm Ngôn hơi run lên, cặp mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Nghiêm Hi.

"Nên dùng ở chỗ này… Hay là chỗ này nhỉ" Nghiêm Hi vẫn dịu dàng chà xát hai đầṳ ѵú của Cấm Ngôn, sau đó hắn lại rờ xuống cậu nhỏ ở giữa háng. Giọng điệu giống như đang thương lượng với Cấm Ngôn.

"Ngôn làm sai cái gì sao? Chủ nhân muốn phạt Ngôn như vậy ư?" Cấm Ngôn nhìn cậu nhỏ của mình bị đùa giỡn tới đứng thẳng lên, biểu cảm nhẹ nhàng không có chút hoảng loạn nào. Hắn rút lại vẻ ngọt ngào quyến rũ khi nãy, để lộ ra vẻ lạnh nhạt nói với Nghiêm Hi.

"Đâu có...? Muốn hỏi gì đó... thì cần thể hiện một chút thành ý trước chứ nhỉ?" Nghiêm Hi ngả người về phía sau rồi đặt tay ở hai bên sô pha. Khóe miệng hắn vẫn duy trì nụ cười lịch thiệp, yêu thương nhìn Cấm Ngôn.

Cấm Ngôn không nói gì mà chỉ lê hai đầu gối đến giữa hai chân Nghiêm Hi. Hắn thử thăm dò mà dùng hàm răng cắn kéo khóa quần, chậm rãi kéo nó xuống dưới. Giữa háng Nghiêm Hi phình to, Cấm Ngôn dùng chóp mũi đυ.ng nhẹ vào du͙© vọиɠ nóng bỏng kia trước, sau đó nhắm mắt lại cố gắng tập trung lực chú ý ở cái mũi. Đây là hương vị của Nghiêm Hi, trên cơ thể người đàn ông này luôn luôn tản ra mùi thơm thoang thoảng. Nhiều năm qua đi, Cấm Ngôn đã quen với mùi hương này, hắn vươn lưỡi liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ to lớn của chủ nhân, cho tới khi qυầи ɭóŧ màu đen bị nước bọt tẩm ướt, Cấm Ngôn mới híp mắt lại rồi dùng đầu lưỡi linh hoạt đẩy cái qυầи ɭóŧ kia ra, cứ như vậy, nhiệt độ cực nóng kia cũng theo đó mà nhảy ra.

Nghiêm Hi duy trì nụ cười, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc dài của Cấm Ngôn, ý bảo Cấm Ngôn làm rất tốt. Hắn tùy ý nhướng mày, ra hiệu cho Cấm Ngôn tiếp tục.

Được chủ nhân cho phép, Cấm Ngôn cúi đầu tiến lại gần liếʍ láp phần đỉnh của dươиɠ ѵậŧ. Hắn dùng lưỡi đảo từng vòng xung quanh, liếʍ láp rãnh qυყ đầυ trên dươиɠ ѵậŧ của chủ nhân. Sau đó, hắn từ từ nuốt nuốt dươиɠ ѵậŧ to lớn vào họng. Cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ của Nghiêm Hi đang nảy lên trong miệng mình, Cấm Ngôn bắt đầu lên xuống phun ra nuốt vào, mặt trên của lưỡi cũng cọ xát vào dươиɠ ѵậŧ. Dươиɠ ѵậŧ to lớn bị hút tới mức rung lên bần bật.

Giằng co khoảng 30 phút, Cấm Ngôn cảm thấy cằm mình đã bắt đầu tê dại. Nhưng người đàn ông vẫn không hề có dấu hiệu bắn ra, Cấm Ngôn ngậm lấy đỉnh dươиɠ ѵậŧ, giọng đã hơi mơ hồ không rõ: "Chủ nhân..." Trong ánh mắt mang theo ý cầu xin.

"Có như vậy đã không làm được sao?" Nghiêm Hi tỏ vẻ khó xử nhìn Cấm Ngôn. Nhưng vì không có mệnh lệnh của Nghiêm Hi nên Cấm Ngôn vẫn không dừng lại. Cứ cho là mình biết rõ điểm mẫn cảm của người đàn ông này đi nữa, nhưng tiếc rằng Nghiêm Hi cũng là một người có sức bền cực tốt. Do không có sự trợ giúp của đôi tay nên Cấm Ngôn đã có cảm giác không đủ sức.

"Vẫn không có gì muốn nói à?" Cấm Ngôn kiên trì được thêm 10 phút nữa, tốc độ của hắn đã bắt đầu chậm lại. Nghiêm Hi đỡ lấy đầu của Cấm Ngôn, dừng lại động tác của người phía dưới, nhưng ánh mắt đã toát lên vẻ sắc bén, giọng điệu càng giống như đang cảnh cáo điều gì.

"Ngôn thật sự không biết chủ nhân muốn hỏi điều gì." Cấm Ngôn nhẹ nhàng nói, hắn chậm rãi ngước mắt lên, nhìn thì có vẻ dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng thực tế lại nhuốm vẻ lạnh lùng dọa người.