Chương 6.2: Viêm Đế trở về (khoá ngồi lên chiếc ghế có dươиɠ ѵậŧ giả dài nửa mét)
"Chẳng lẽ cậu muốn ngồi trên đó cả đời à?" Cấm Ngôn bất mãn nói.
"Ưm… A…" Phương Dật Luân không muốn chọc tức hắn nên chỉ có thể cố gắng chịu đựng, dươиɠ ѵậŧ giả trong lỗ hậu đã bắt đầu thọc vào rút ra. Mỗi lần đâm vào, anh đều có cảm giác như nó sắp đâm xuyên qua dạ dày mình vậy. Chết hơn nữa là cốc thủ da^ʍ trên cậu nhỏ của anh bắt đầu rung lên rè rè, nhưng dươиɠ ѵậŧ đã cứng phân nửa ở trong khóa trinh tiết lại không hoàn toàn đứng thẳng được mà chỉ có thể ngoan ngoãn chúc đầu xuống. Mặc dù Cấm Ngôn không chạm vào bộ phận nữ tính của anh, nhưng do có những kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong mấy ngày qua nên hoa huyệt đã bắt đầu ồ ạt chảy dịch, một khi chảy là chảy không ngừng. Trời ơi... Có khác gì xuống địa ngục đâu, tại sao mình lại phải chịu sự tra tấn này cơ chứ, Phương Dật Luân cắn đầu lưỡi định tự sát.
"Chết rồi thì em trai cậu sẽ phải đi làm điếm, suy nghĩ đi." Nhận ra hành động của Phương Dật Luân, Cấm Ngôn thản nhiên nhướng mày, ung dung nói với anh.
Điếm… Đừng mà… Côn… Hình ảnh của em trai chợt loé lên trong đầu anh, bây giờ Côn đang thế nào… Lòng anh lo lắng, anh không định cắn lưỡi nữa mà ngẩng đầu nhìn Cấm Ngôn bằng ánh mắt cầu xin.
Xem ra Phương Dật Côn là vũ khí tốt nhất để kìm hãm Phương Dật Luân. Cấm Ngôn lùi lại, khoanh tay trước ngực và quan sát một cách hài lòng. Có thể thấy bụng anh cũng phập phồng lên xuống khi cây gậy rung đó thọc vào rút ra.
"A a bên trong… Ngứa… Ngứa quá… Ưm…" Giống như có hàng trăm nghìn con kiến đang cắn vậy, lỗ hậu anh ngứa không chịu nổi. Cơn ngứa ngáy này đủ để lấn át sự đau đớn trong cơ thể, anh rất muốn gậy rung ra vào vách ruột mình nhanh hơn nữa. Lý trí Phương Dật Luân bị mài mòn dần, chỉ còn lại du͙© vọиɠ mà thể xác đem đến.
Thấy dươиɠ ѵậŧ đeo khóa trinh tiết và cốc an ủi đang rỉ dâʍ ɖị©ɧ, Cấm Ngôn vươn tay điều chỉnh công tắc để nó không những thọc vào rút ra nhanh hơn, biên độ rung cao hơn mà còn bắt đầu chuyển động ba trăm sáu mươi độ bên trong cơ thể.
"Ư a… Ưm… Ưm… Dừng… Dừng nhanh lên… A a…" Chưa đến mười giây anh đã không chịu nổi, anh trợn mắt, toàn thân co quắp, cổ họng gắng phát ra được vài âm tiết. Cơ thể lại phải chịu một lần tra tấn cực độ nữa nhưng anh không thể ngất đi được, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mãnh liệt làm đầu óc Phương Dật Luân trống rỗng. Bên dưới bắt đầu chảy ra chất lỏng màu vàng, nhưng Cấm Ngôn chỉ đứng đó nhìn, thỉnh thoảng thì đổi tần suất rung của cốc thủ da^ʍ.
Hai tiếng sau, nhìn Phương Dật Luân đã gần như tiến vào trạng thái hôn mê, Cấm Ngôn tắt máy cᏂị©Ꮒ tự động đi rồi tháo cốc thủ da^ʍ trên dươиɠ ѵậŧ anh ra. Dươиɠ ѵậŧ anh đỏ thẫm, có thể thấy phần đỉnh đã bị tróc da nhưng vẫn đang trong trạng thái phấn khích. Cấm Ngôn vừa lấy thuốc kí©ɧ ɖụ© loại mạnh ra định bôi lên phần đỉnh dươиɠ ѵậŧ thì bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn.
"Chủ nhân, Viêm Đế đã về." Cấm Ngôn mở cửa, thấy nô ɭệ đi theo mình quỳ trước cửa cúi đầu sát đất, cung kính nói.
Bàn tay cầm chốt cửa của Cấm Ngôn run lên, sao lại về sớm vậy. Ánh mắt lạnh băng chợt hiện lên chút bối rối, đôi mắt cụp xuống đảo một vòng.
"Viêm Đế nói là mời ngài sang đó ngay." Chàng trai đang quỳ hơi cúi đầu, nói tiếp.
"Đưa cậu ta đi." Cấm Ngôn tạm dừng rồi lạnh lùng nói với người đang quỳ. Hắn quay đầu nhìn Phương Dật Luân đang hoảng hốt mơ màng rồi rời khỏi phòng.
"Đến rồi à?" Cấm Ngôn nghe thấy một giọng nam trầm hỏi, hắn bước vào phòng nghỉ. Có một người đàn ông với khí thế mạnh mẽ đang bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha đối diện cửa, hắn đặt một tay lên lưng ghế, ngước mắt nhìn Cấm Ngôn chằm chằm.
"Lại đây." Người đàn ông nói tiếp, mặc dù mặt hắn vẫn bình tĩnh nhưng có thể nhận thấy sự kiêu ngạo trong đó. Gương mặt điển trai của hắn làm người ta không thể rời mắt nổi, đôi mắt bí ẩn đủ để mê hoặc lòng người. Hắn cười nhếch mép nhìn Cấm Ngôn đang bước đến.
Cấm Ngôn không nói gì mà chỉ bước thẳng đến bên người đàn ông, hít thở sâu rồi gọi: "Viêm Đế…" Giọng không to nhưng có thể nghe rõ, Cấm Ngôn nhìn sang chỗ khác, cố tình không nhìn vào mắt hắn.
"Xem ra cậu đã quên rồi, Ngôn." Viêm Đế kéo Cấm Ngôn vào sát ngực mình, dùng hai tay to lớn sờ soạng cơ thể Cấm Ngôn. Viêm Đế - tên thật là Nghiêm Hi, là ông chủ chân chính đứng sau lưng Dạ Sủng. Gia tộc nhà họ Nghiêm có bối cảnh chính trị, gần như lũng loạn ngành y tế và ngành bất động sản trong nước, thậm chí các ngành nghề khác cũng có dấu chân của Nghiêm Hi. Nghiêm Hi thừa kế công việc kinh doanh khổng lồ của gia tộc, dùng hết mọi thủ đoạn để bước lên vị trí cầm quyền. Tính tình của người đã từng trải qua cuộc đấu tranh tàn khốc trong gia tộc như hắn rất khó để hiểu thấu.
Thả lỏng bàn tay đang siết chặt ra, Cấm Ngôn mím môi, ánh mắt không lạnh lẽo nữa mà lại còn toát ra vẻ quyến rũ, hắn ngước đôi mắt phượng lên nhìn Nghiêm Hi: "Chủ nhân…"