Chương 6.1: Viêm Đế trở về (khoá ngồi lên chiếc ghế có dươиɠ ѵậŧ giả dài nửa mét)
Trong căn phòng điều giáo tối tăm, Cấm Ngôn nhìn Phương Dật Luân toàn thân trần trụi đang nằm bên chân hắn thở dốc. Trên người anh có rất nhiều vết thương màu xanh tím, rõ ràng là mới vừa bị đánh một trận. Trong lỗ hậu của anh là một cây gậy rung to bằng cổ tay phụ nữ đang tàn sát một cách điên cuồng. Bởi vì gậy rung được cố định bằng dây da ở eo nên anh không thể tự lấy dụng cụ tìиɧ ɖu͙© ra được.
"Tại sao cậu lại bị phạt?" Cấm Ngôn nhìn xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Phương Dật Luân kế bên chân mình.
"Bởi vì… Bởi vì…" Phương Dật Luân run rẩy, anh cố gượng dậy, trong mắt chứa đựng sự ngầm chịu đựng: "Tôi muốn cởi dụng cụ ra…" Trong sáu ngày vừa qua, dươиɠ ѵậŧ anh luôn được bôi một lượng thuốc kí©ɧ ɖụ© lớn. Do có khoá trinh tiết trói buộc nên Phương Dật Luân luôn nằm giữa ranh giới của phấn khích và đau khổ. Thỉnh thoảng anh sẽ được cho phép bắn tinh, nhưng chỉ được dùng lỗ hậu để lêи đỉиɦ.
"Tôi?" Từ trước đến nay Cấm Ngôn không thích nói nhiều, hắn nheo mắt, giọng đầy uy hϊếp. Một thời gian dài trôi qua rồi mà anh vẫn chưa chịu mở miệng gọi chủ nhân, dù Cấm Ngôn có kiên nhẫn để đợi đi chăng nữa thì buổi đấu giá ngày mai cũng không đợi được.
"Tôi không phải là nô ɭệ, anh không thể đối xử với tôi như vậy…" Túm lấy góc áo Cấm Ngôn, Phương Dật Luân vừa thở hổn hển vừa nói. Dươиɠ ѵậŧ giả trong lỗ huyệt vẫn đang ra sức làm việc, dươиɠ ѵậŧ căng lên đau đớn vẫn đang tra tấn anh.
"…" Nhìn chàng trai cứng đầu này, Cấm Ngôn không nói gì mà chỉ nheo mắt cúi xuống nắm lấy cằm Phương Dật Luân. Một lúc sau, hắn túm lấy cổ tay anh rồi cột hai tay ra sau lưng, hắn cầm vòng cổ kéo anh vào một phòng giam ở tận sâu bên trong phòng điều giáo.
"Đừng… Tôi không muốn vào… Thả tay ra… Đồ ác quỷ… Thả tay ra… Tôi không muốn… Đừng mà…" Phương Dật Luân cực kỳ hoảng sợ, anh giãy dụa không ngừng, chân xụi lơ dưới đất, có nói gì cũng không chịu bước vào căn phòng tối đen này.
Cấm Ngôn nhìn xuống, hơi nhíu mày. Hắn tiếp tục mạnh tay kéo anh vào phòng tối. Quả nhiên một tuần vẫn chưa thể mài mòn được tính bướng bỉnh của anh, mai là buổi đấu giá rồi, xem ra chỉ có thể bán bán thành phẩm vậy.
Phương Dật Luân ngã nhào xuống đất, ngẩng đầu nhìn vật trang trí duy nhất trong căn phòng không đến năm mét vuông này, anh sợ đến mức run lẩy bẩy cả người. Đây là máy cᏂị©Ꮒ tự động, trên ghế phần tay vịn và chỗ để chân đều có khóa bằng da để trói lại, giữa ghế có một cái lỗ, nơi đó cất giấu một chiếc dươиɠ ѵậŧ giả dài chừng nửa mét, lưng ghế có thể cố định cổ và eo. Một khi đã ngồi lên rồi thì đến cơ hội nhúc nhích cũng không có.
Lần đầu tiên anh bị bắt ngồi lên chiếc ghế này là vào ngày thứ ba anh đến đây. Vì không thể chịu được đựng sự điều giáo nên Phương Dật Luân đã cố gắng chạy trốn nhưng lại bị nhân viên tuần tra phát hiện và bắt trở về. Ngày đó lỗ hậu của anh bị chiếc máy này cᏂị©Ꮒ ba tiếng, lúc được đưa xuống thì đầu óc đã rã rời cả ra, bên dưới chảy máu không ngừng.
Ký ức ngày đó vẫn hằn rõ mồn một trong đầu, khi nhìn thấy chiếc máy tà ác này một lần nữa, Phương Dật Luân đã sắp sụp đổ đến nơi rồi. Anh không ngừng giãy dụa la hét, nhưng do sáu ngày rồi chưa được ăn cơm, chỉ dùng dịch dinh dưỡng để duy trì nên Phương Dật Luân không thể làm dịu tình hình. Cấm Ngôn vỗ hai cái bên tai mình, lập tức có hai chàng trai trẻ bước vào.
"Chuẩn bị đi rồi đưa lên." Câu nói này như đẩy Phương Dật Luân vào vực sâu, anh la hét giãy dụa nhưng vẫn không giải quyết được gì. Một thanh niên ấn anh xuống đất, người còn lại thì duỗi tay cởi móc tròn bên hông Phương Dật Luân, rút cây gậy rung trong lỗ hậu anh ra, lập tức có một luồng dịch bôi trơn chảy ra ngoài.
"Cứu tôi… Cứu tôi với… Các cậu đang nối giáo cho giặc… Các cậu cũng là người… Tại sao lại nghe lời anh ta…" Anh cảm nhận được một luồng chất lỏng lại được rót vào lỗ sau của mình. Hai người đều không thèm quan tâm đến lời của Phương Dật Luân, một chàng trai dùng hai ngón tay bôi thuốc mỡ vào trong người anh, mùi thuốc khó ngửi thoảng qua. Phương Dật Luân biết đó là thuốc kí©ɧ ɖụ© làm tăng độ mẫn cảm, chỉ cần bôi một chút thôi là có thể khiến anh đánh mất lý trí.
"Ồn quá…" Cấm Ngôn nhìn anh bị treo lên chiếc máy dâʍ ɖu͙© đó, mặc dù hậu môn đã được mở rộng trong một khoảng thời gian dài, nhưng chiếc dươиɠ ѵậŧ giả đó dài đến khoảng nửa mét, phần thân còn có hạt gồ lên, để đút vào vẫn mất một lúc lâu. Phương Dật Luân lại làm loạn lên, Cấm Ngôn bực bội chậc một tiếng rồi rời khỏi phòng giam. Một lúc sau, hắn lại quay về, tay cầm cốc thủ da^ʍ đi về phía Phương Dật Luân. Hắn tròng cốc thủ da^ʍ lên dươиɠ ѵậŧ đang bị đeo khoá trinh tiết.