Quý Phàm tắt điện thoại, cậu không muốn nghe thấy giọng nói của hai người yêu của mình, cậu chỉ muốn một mình yên tĩnh một chút.
Hai người yêu của cậu cũng sắp phát điên rồi, tại sao Quý Phàm lại không nghe điện thoại của bọn họ, lẽ nào cậu đã xảy ra chuyện, hai người nghĩ rằng có lẽ người yêu của bọn họ đã bị người ta bắt cóc, suy cho cùng người yêu của bọn họ vừa đẹp trai lại vừa có tiền, cậu rất dễ bị người khác để mắt tới.
"Phàm Phàm, đừng sợ, bọn anh sẽ đến cứu em."
Hai người yêu của cậu ngốc nghếch trực tiếp chạy đến đồn cảnh sát để báo cảnh sát, đồng thời bọn họ còn không ngừng bấm gọi vào số của Quý Phàm, nhưng một giọng nói lạnh lùng nhắc nhở bọn họ rằng —— số điện thoại bạn gọi đã tắt máy.
Lần này bọn họ càng lo lắng gấp gáp hơn, tại sao một người đang yên đang lành lại biến mất không thấy tăm hơi.
Ở bên kia, Quý Phàm mặc một bộ áo ngủ bằng lụa và đang đứng ở trên ban công, gió biển thổi tới từ phía đối diện mang theo hơi nước ẩm ướt mặn mà, êm ái lướt qua mái tóc của cậu, giờ phút này là thời gian yên tĩnh nhất, nhưng trong lòng cậu vẫn hơi lo lắng.
Quý Phàm rất sợ bị phản bội, bởi vì lúc này khiến cậu nhớ lại thời thơ ấu của mình, cha cậu nɠɵạı ŧìиɧ, ông ta còn dẫn người thứ ba đang mang thai về nhà, bởi vì mẹ cậu không thể chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, cho nên bà ấy mới trực tiếp nhảy lầu, kẻ đầu sỏ chính là người cha đáng giận của cậu và kẻ thứ ba không biết xấu hổ kia.
Cho nên điều mà Quý Phàm ghét nhất trong cuộc đời chính là sự phản bội, trước kia có người gửi một bức ảnh mập mờ của Lý Húc và người phụ nữ khác đã khiến cho trái tim của cậu vỡ vụn, cậu có thể cảm nhận được trước kia mẹ của cậu đã có bao nhiêu khó chịu và bao nhiêu tuyệt vọng.
Sau khi Quý Phàm đứng đón gió biển một lát thì quay về phòng ngủ, cậu cầm điện thoại di động bị cậu tùy tiện ném ở trên giường lên và mở máy, sau đó cậu nhìn thấy mấy trăm cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Lý Húc và Triệu Tuấn gọi tới.
Quý Phàm gọi cho Triệu Tuấn trước, gần như đối phương lập tức nghe máy chỉ trong vài giây: "Phàm Phàm em đang ở đâu? Tại sao em không nghe máy."
"Em đang ở. . ." Quý Phàm không định báo địa chỉ của mình, cậu dứt khoát nói: "Em cần thời gian vài ngày để bình tĩnh lại, trong thời gian này, hai người đừng tới tìm em."
Lý Húc đang ở bên cạnh Triệu Tuấn, anh vội vàng giành lấy điện thoại di động: "Phàm Phàm, em đã xảy ra chuyện gì, tại sao em không nghe điện thoại của bọn anh."
"Em cần vài ngày để cân nhắc mối quan hệ giữa ba người chúng ta." Sau khi nói xong, Quý Phàm quả quyết cúp điện thoại.
"Phàm Phàm nói em ấy muốn cân nhắc mối quan hệ giữa ba người chúng ta một lần nữa, lẽ nào Phàm Phàm muốn chia tay với chúng ta."
Hai người yêu của cậu trố mắt nhìn nhau một lát, sau đó bọn họ lập tức trở nên luống cuống.
Quý Phàm ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại, cậu mỏi mệt nhắm hai mắt lại, lúc này trong đầu cậu không ngừng thoáng qua hình ảnh mẹ mình nhảy lầu, cậu nhìn thấy mẹ trách móc chống cự với cha mình, sau đó mẹ bước lên lầu không hề do dự, mẹ cậu chạy đến tầng cao nhất và trực tiếp nhảy xuống, bà ấy không hề do dự một chút nào.
Khóe mắt Quý Phàm rơm rớm nước mắt, ngay sau đó cậu chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong giấc mơ, Quý Phàm cũng mơ thấy mẹ mình nhảy lầu, cậu không ngừng lắc đầu nói với mẹ mình đang ở trên tầng cao nhất rằng "Mẹ đừng nhảy", nhưng cậu vẫn đến trễ một bước, mẹ cậu vẫn nhảy xuống.
Sau khi nhìn thấy thảm trạng mẹ mình ngã xuống, ngay sau đó Quý Phàm lập tức tỉnh lại.
Khi tỉnh lại, Quý Phàm muốn lấy tay xoa cái trán đau nhức của mình, nhưng khi giơ tay lên thì cậu phát hiện tay mình đã bị trói vào cột giường, tứ chi bị tách ra và trói thành hình chữ "大", cậu rất muốn biết ai đã trói cậu.
Quý Phàm chưa kịp hét lên thì có hai bóng người quen thuộc bước vào cửa, là hai khuôn mặt tuấn mỹ của Lý Húc và Triệu Tuấn, bọn họ lần lượt bước vào, trong tay còn cầm đủ các loại đạo cụ.
Khi nhìn thấy bọn họ, Quý Phàm đã không còn sợ hãi, chỉ là cậu không hiểu tại sao hai người này lại có thể tìm tới nơi này.
"Phàm Phàm, em tỉnh rồi à, có đói bụng không, có muốn ăn sáng trước không." Lý Húc đang bưng một bữa sáng tinh xảo ở trên tay.
Quý Phàm nhìn bọn họ bằng vẻ mặt vô cảm: "Hai người trói em làm gì, mau thả em ra, còn nữa, không phải em đã nói em muốn hai người cho em thời gian ba ngày để bình tĩnh lại hay sao?"
Triệu Tuấn ngồi xuống ở cạnh đầu giường, hắn giơ tay lên vuốt ve gò má của Quý Phàm: " Cục cưng, có phải em đã quyết định chia tay với bọn anh đúng không, em làm như vậy khiến cho bọn anh rất bất an."
Có lẽ Triệu Tuấn và Lý Húc đã yêu Quý Phàm từ rất lâu, có lẽ trước khi bọn họ lên đại học, khi đó Quý Phàm đã là giáo thảo* nổi tiếng ở trong trường, gia đình cậu cũng rất giàu có, cậu là đối tượng ái mộ của rất nhiều người.
*Giáo thảo: nam sinh vừa đẹp trai, vừa học giỏi
Gia cảnh của Triệu Tuấn và Lý Húc cũng rất giống nhau, vốn dĩ bọn họ không thể tiếp xúc với kiểu người thượng lưu hoàn mỹ như Quý Phàm, cho nên bọn họ đành phải chôn giấu tình yêu này ở tận đáy lòng, thời gian chôn giấu này chính là mười năm, không ai biết được sự vấn vương của bọn họ có bao nhiêu đau khổ.
Quý Phàm liếc sang một bên, cậu hoàn toàn không muốn nhìn thấy hai người bọn họ.
"Phàm Phàm, ăn sáng nhé, đừng để đói bụng, trông em rất gầy, một cơn gió cũng có thể thổi bay em." Lý Húc cầm một miếng sủi cảo tôm đưa đến bên miệng Quý Phàm, anh dùng giọng điệu cầu xin để xin Quý Phàm ăn một miếng.
Quý Phàm nhắm mắt lại, cậu thở dài nói: "Hai người có thể cho em vài ngày không, để em có thể suy nghĩ kỹ càng."
Cũng không phải là Quý Phàm không thương hai người yêu của mình, thể xác và tinh thần của cậu đều cho hai người bọn họ, đó là lý do làm cho cậu cảm thấy sợ hãi, cho nên cậu muốn cân nhắc thật thận trọng.