Quý Phàm nằm ở trên giường chìm vào giấc ngủ say, chờ sau khi cậu ngủ say, hai người yêu của cậu lại tranh giành để được bôi thuốc cho cậu.
Cuối cùng là mỗi người bôi thuốc cho mỗi da^ʍ huyệt, Lý Húc bôi thuốc vào da^ʍ huyệt lẳиɠ ɭơ giúp Quý Phàm, Triệu Tuấn bôi thuốc vào cúc huyệt dâʍ đãиɠ giúp Quý Phàm, hai người bọn họ rất cẩn thận, bọn họ bôi thuốc lên da^ʍ huyệt từ trong ra ngoài.
Sau khi bôi thuốc xong, bọn họ lại ngồi đối mặt với nhau để bàn bạc.
Lý Húc mở miệng muốn Triệu Tuấn chủ động rút lui khỏi cuộc tình tay ba này: "Tôi và Phàm Phàm chỉ là sinh ra một chút hiểu lầm mà thôi, chờ sau khi hiểu lầm được hóa giải, thì Phàm Phàm sẽ trở về bên cạnh tôi, làm người thì phải để ý tới trước tới sau, là tôi đến bên cạnh Phàm Phàm trước, cho nên cậu nên rút lui đi."
Triệu Tuấn cũng khuyên Lý Húc chủ động rút lui khỏi cuộc tình này: "Ngay cả nửa thân dưới của mình mà anh cũng không thể kiểm soát được, anh còn cấu kết với loại người bừa bãi ở bên ngoài, sao anh còn không biết xấu hổ mà muốn ở lại bên cạnh chủ tịch Quý, người nên rút lui là anh, hơn nữa khoảng thời gian tôi đi theo chủ tịch Quý còn nhiều hơn anh."
"Ngoài ra chủ tịch Quý đã ký hợp đồng với tôi." Triệu Tuấn cho Lý Húc xem bản hợp đồng do Quý Phàm tự viết: "Những chữ viết trên giấy trắng mực đen này đã thừa nhận tôi chính là người yêu mới nhậm chức của anh ấy, anh chỉ là người yêu cũ, anh nên cút xa càng sớm càng tốt."
Cuộc chiến giữa hai người bọn họ khó có thể phân thắng bại, cuối cùng bọn họ chỉ có thể lựa chọn khoan dung đối phương, hai người bọn họ cùng nhau chiếm hữu Quý Phàm, dù sao Quý Phàm cũng có hai da^ʍ huyệt lẳиɠ ɭơ, đều cần có người tới liếʍ.
Hôm sau, khi Quý Phàm tỉnh ngủ, tay chân cậu đã mất đi sự trói buộc, cậu có thể tự do hoạt động.
Quý Phàm bò dậy từ trên giường, cậu đi đến phòng khách nhìn thử, cậu phát hiện hai người đàn ông xấu xa kia vẫn chưa rời đi, hai người bọn họ đều đang đeo tạp dề và làm việc ở trong phòng bếp.
Có hai người đàn ông nấu cơm vì mình, trong khoảnh khắc này Quý Phàm cảm thấy như vậy cũng rất tốt, nhưng sau đó cậu nhanh chóng tỉnh táo trở lại, không có người đàn ông nào là tốt, hôm nay còn nói lời ngon tiếng ngọt đối xử tốt với bạn, nhưng ngày mai bọn họ sẽ lên giường với người khác.
Quý Phàm là một người không dễ dàng tha thứ cho người đã từng phản bội mình, cho nên cậu không thể tha thứ cho Lý Húc, nhân tiện ngay cả Triệu Tuấn cũng làm cho cậu cảm thấy chán ghét.
Quý Phàm ngồi xuống ghế sa lon với biểu cảm rất lạnh nhạt, khi cậu vừa ngồi xuống, da^ʍ huyệt lẳиɠ ɭơ sưng đỏ cũng bị đè ép đến mức biến dạng, khiến cho cậu dù ngồi như thế nào cũng đều cảm thấy không thoải mái, tất cả những điều này đều do hai tên khốn kiếp kia hại cậu.
Thấy Quý Phàm đã thức dậy, hai người yêu của cậu đồng thời bưng bữa ăn sáng do mình làm và bước ra khỏi phòng bếp.
"Phàm Phàm, em hãy nếm thử bữa ăn sáng do anh làm nhé."
"Chủ tịch Quý, anh cũng nếm thử đồ tôi làm nhé."
Quý Phàm khoanh tay trước ngực, cậu tức giận trợn mắt nhìn bọn họ: "Hai người còn ở lại đây làm gì, nếu hai người vẫn không đi, thì tôi sẽ báo cảnh sát."
Tối ngày hôm qua, suýt chút nữa hai người này đã cưỡиɠ ɠiαи cậu, Quý Phàm ghi nhớ món nợ này.
Lý Húc đi tới, ngồi ở bên chân Quý Phàm, tư thế rất thấp hèn: "Phàm Phàm, anh không thể rời bỏ em, nhưng anh có thể đảm bảo, anh thật sự không có làm loạn ở bên ngoài, em hãy tha thứ cho anh lần này, được không?"
Dĩ nhiên trong lòng Quý Phàm vẫn có vị trí của Lý Húc, cho nên sau khi nghe thấy Lý Húc hèn mọn cầu xin mình như vậy, thì trong lúc nhất thời cậu lại cảm thấy hơi mềm lòng.
Triệu Tuấn ở bên cạnh cũng không thể nhìn nổi, hắn bước tới và hôn lên mặt Quý Phàm: "Chủ tịch Quý, mấy ngày nay tôi luôn lặng lẽ quan tâm chăm sóc cho anh, anh cũng cho tôi một cơ hội nhé."
Thật ra đối với tình cảm của Triệu Tuấn, Quý Phàm cảm thấy hơi phức tạp, mấy năm trước, cậu rất có thiện cảm đối với Triệu Tuấn, hơn nữa cậu cũng đã từng tỏ tình với Triệu Tuấn một lần, nhưng tại thời điểm đó Triệu Tuấn không hiểu là cậu đang tỏ tình, sau đó hắn còn mơ hồ từ chối cậu.