Nuông Chiều Danh Môn Khuê Tú

Chương 1: Danh sĩ không quen biết


Phía chân trời một mảnh mờ nhạt, mây trắng ngưng tụ thành từng màng mỏng nơi chân núi quả thực là cảnh tượng phiêu dật hiếm thấy, cảnh tượng giống như trong núi tiên truyền thuyết bỗng nhiên hiện ra ở phàm trần, chờ đợi người có duyên, từ nơi đây phi thân lên thượng giới, vũ hóa thành tiên.

Vì là mùa hè, nên ban ngày kéo dài, mãi cho tới khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, trên đường núi một hàng xe ngựa lại vẫn không có tìm được trạm dịch. Xa phu đi đầu ngẩng lên nhìn nhìn lộ ra trăng tròn, thở dài, dùng sức quăng một roi, kéo xe ngựa con ngựa trắng đã thấm mệt mỏi, nhưng ăn đau vẫn phải cố gắng chạy nhanh hơn vài phần.

Một hàng tổng cộng có bốn chiếc xe ngựa,dẫn đầu là xe ngựa đẹp đẽ phú quý, cuối cùng là một chiếc xe ngựa được che kín mui đơn sơ, từ bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng khóc đứt quãng của nữ nhân.

Mắt thấy trời đã sẩm tối, tốc độ xe ngựa lại không quá nhanh, tất cả mọi người vẻ mặt mệt mỏi, xem ra hôm nay lại phải qua đêm ở vùng ngoại ô.

Ai ngờ, không đợi người ngồi đằng trước xe ngựa lên tiếng, liền nghe ven đường trong rừng phát ra những tiếng huýt sáo kỳ quái, những người khác còn tốt, nhưng người đánh xe ngựa da mặt đã trắng bệch.

“Không tốt! Là sơn tặc!”

Nghe vậy, các nam nhân chưa kịp có phản ứng, trong xe nữ quyến đã phát ra tiếng khóc la, xa phu đi đầu nghe chủ tử thúc giục phía sau, hoang mang rối loạn đánh sầm một roi liền muốn chạy trước, ai biết sơn tặc sớm có mai phục, những người đó hoặc từ trong rừng hoặc từ hố đất liên tiếp nhảy ra.

Dưới ánh trăng mờ mịt, nhưng bọn họ trong tay cầm đao lớn phát ra ánh sáng chói lóe.

“Ai cũng không được chạy! Mau đem tiền tài giao ra đây, bằng không gϊếŧ hết toàn bộ các ngươi!”

Thanh âm khàn khàn phát ra, một tên to lớn quần áo rách nát mang đao từ trong rừng cây đi ra, phía sau hắn có vài người giơ cây đuốc, khiến cho vẻ mặt râu xồm của hắn đều hiện ra.

“Sơn tặc lớn mật, dám ở đây giương oai!”

Rốt cuộc bọn họ cũng là tiêu sư sao có thể dễ dàng tước vũ khí giao ra tài vật, lại nói trong xe đa phần là nữ quyến, nếu thật bị người lục soát xe ngựa, ngày sau không còn đất để làm người.

Nhóm tiêu sư rống to một tiếng rút ra lưỡi dao sắc bén liền vọt đi lên.

“Thái thái, hay chúng ta chạy trước đi?” Nghe bên ngoài hét hò, chiếc một vị ma ma trong xe ngựa nhỏ nhất hãi hùng khϊếp vía nhỏ giọng nói.

“Như vậy sao được?” Một cô nương mặc áo váy màu tím xoa đôi mắt đã đẫm lệ nhỏ giọng nói: “Phu quân cùng lão thái thái còn ở phía trước, sao chúng ta có thể đi?”

Lão ma ma nói xong cũng thấy không ổn, nhưng vẫn là lo lắng nói: “Hay đem các cô nương tới trên xe chúng ta đi.”

Vị thái thái tuổi trẻ có phần nhu nhược trừu trừu cái mũi, trong ánh mắt hiện lên một tia khát vọng, nhưng sau đó lắc đầu nói: “Các cô nương theo sau xe lão thái thái, sẽ không có việc gì đâu.”

Lão ma ma lại vẻ mặt không tán đồng, rõ ràng là chuyện ai nhà nấy lo, trong nhà Đại Lang có nhi tử cùng Mai di nương sớm liền trốn đến trong xe lão thái thái đi, ngược lại thái thái nhà mình bị chèn ép một chiếc xe nhỏ, thật giống như chỉ có lão thái thái, Mai di nương còn có lão gia Đại Lang mới là người một nhà, thái thái và các cô nương ngược lại thành người ngoài.

Nhưng nếu bà lại nói, sợ là thái thái sẽ mất kiên nhẫn, chỉ đáng thương nhị tiểu thư hiện giờ còn phát sốt cao, lại không có mẫu thân chiếu cố.

Bất quá sau khi hốt hoảng một chút, lão ma ma liền nghe thấy bên ngoài có người thét chói tai, bà run run kéo mành, liền thấy đằng trước trong xe ngựa lão thái thái một người vừa nhảy lên, từ trên xe ngựa cô nương nhà mình ôm một tiểu hài tử đến xe ngựa lão thái thái.

Lão ma ma quay đầu lại nhìn thấy mắt thái thái nhà mình, cảm thấy ngực có chút lạnh, cô nương vừa mới ôm hài tử chính là chính là cô nương Mạnh gia nhỏ nhất, tiểu nữ nhi của Mai di nương và Đại Lang mẹ đẻ Mai.

Như vậy trên chiếc xe kia, cũng chỉ còn lại hai vị cô nương thái thái sở sinh.

“Thái thái……”

“A a a!! Cứu mạng a!”

Lão ma ma còn chưa nói gì, tình thế bên ngoài biến hóa quá nhanh, không biết từ đâu một đám sơn tặc lao ra , chạy tới chiếc xe ngựa của hai cô nương, xa phu thấy không ổn liền nhảy khỏi xe, trong xe ma ma đi theo hai cô nương lấy đồ vật ném ra ngoài , nhưng như cũ không thể ngăn cản bước chân của sơn tặc.

Lão ma ma khẩn khoản nắm bức màn, run run nói với thái thái phía sau : “Không ổn rồi, xe ngựa hai cô nương nhà ta…… Bị…… Bị sơn tặc lôi đi!”

Nước mắt thái thái liền rơi xuống, chống thân thể nhìn ra bên ngoài lên, còn chưa nói cái gì, liền kêu lên một tiếng rồi ngất đi.

Hai vị cô nương trên xe ngựa ở dẫu không quá tài giỏi, nhưng cũng không phải là phế vật, ban đầu ngồi bên trong gồm ba vị cô nương, ai mà biết vừa mới lúc nãy Mai di nương đột nhiên xông lên ôm đi hài tử nhỏ nhất.

Trong xe ngựa, đại cô nương ước chừng chừng mười tuổi, tuy rằng ăn mặc y phục đơn giản,nhưng một đầu trân châu cũng làm người không nhịn được xem nhiều hơn một chút, đây vốn là bộ trang sức ngày thường nàng kiêu ngạo nhất, nhưng lúc này nàng lại tràn đầy hy vọng chính mình thật giống một nha đầu thô sử, để tránh bị sơn tặc coi trọng cướp đoạt tiền tài, hủy đi thanh danh.

Nàng gắt gao ôm hai tay ngồi trong một góc, ánh mắt hoảng loạn qua lại dao động.

Cũng may bọn họ vận khí không tồi, ma ma bên người nhị tiểu thư thời trẻ thời có học chút công phu quyền cước, vừa lúc sơn tặc tiến tới xe ngựa, bà liền xoay người đi ra đánh xe ngựa chạy trốn. Nhưng không may là con ngựa hôm nay đã chạy quá xa, mệt mỏi vô lực, lại thêm trên xe nhiều vàng bạc và đồ vật, trọng lượng không nhỏ, cho nên dần dần, sơn tặc liền đuổi theo kịp.

“Đại cô nương, chúng ta ném xuống ít đồ vật, như vậy có thể chạy nhanh hơn.” Ma ma đánh xe ngựa hô lớn.

Đại cô nương rúc mình trong xe ngựa xem phải ngó trái , buộc lòng ném hết đồ vật nàng thích, lúc này nàng chỉ có thể nhịn đau đem đồ vật ném ra……

Trong xe ngựa xóc nảy vài cái, ma ma bên người đại cô nương ném không ít đồ vật xuống, đại cô nương nhìn tới muội muội ruột thịt mặt nóng bừng, thiếu chút bị xóc tới cửa xe ngựa.

Đại cô nương hô hấp căng thẳng, ánh mắt lại gắt gao dính vào gương mặt ngọt ngào xinh đẹp muội muội, lòng bàn tay đã ươn ướt.

“Yêu Yêu, ngươi mau đem muội muội ta ôm về đây, nàng sắp ngã xuống rồi!”

Đại cô nương nhìn lướt qua, lạnh lùng nói với tiểu nha đầu.

Tiểu nha đầu kia vì sợ hãi đại cô nương sẽ ném nàng xuống, liền nhanh chóng hai tay hai chân bò qua, ôm chặt nhị tiểu thư đã dựa vào cửa xe ngựa ……

Thình thịch!

Xe ngựa chấn động kịch liệt, ma ma đánh xe ngựa cho rằng đại cô nương đem đồ vật ném ra ngoài, liền nhân cơ hội quăng một roi, xe ngựa nhanh chóng đi phía trước.

Bà nào biết chưa đợi bà đánh roi thứ hai, liền nghe thấy lão tỷ muội bên trong khóc hô: “Không tốt rồi! Yêu Yêu ôm nhị tiểu thư nhảy xuống xe!”

Ma ma đánh xe ngựa thần sắc hoảng loạn, nhưng nếu lúc này quay trở lại đi, cũng không còn kịp rồi.

Mấy tên sơn tặc nhanh chóng vây quanh Yêu Yêu vừa bị quăng ngã bị dọa sợ chết khϊếp, sau đó một đao gϊếŧ chết tiểu nha đầu đó, ngay sau đó hắn bắt lấy nhị tiểu thư đang sốt cao hôn mê, la lớn: “Các ngươi đừng chống cự, nếu không, nếu không hôm nay ta sẽ chặt cô nương nhà các thành từng đoạn!”

Xe ngựa lão thái thái cách này tên sơn tặc này cũng không xa,phía trước một màn hung hiểm như vậy ai cũng thấy, nhưng rốt cuộc cũng không có ai trả lời.

Thấy bọn tiêu sư sức chiến đấu như cũ không giảm, xe ngựa đi đầu cũng an tĩnh không tiếng động, hắn xách theo nhị tiểu thư hướng tới mặt đất phỉ nhổ, lộ ra vẻ mặt hung ác.

“Ta băm ngươi! Từng ngón tay đều phải băm sạch sẽ!”

cô nương nho nhỏ, rơi vào giữa một đám sơn tặc thị huyết tàn nhẫn, mang theo hàn ý và đao nhọn,cho dù đứng trước mũi đao hành tẩu nhiều năm bọn tiêu sư đều có chút không đành lòng.

Nếu là bị băm ngón tay, tiền đồ tương lai cô nương này chắc chắn đề hỏng bét.

Bỗng một tiếng ong ong vang lên, liền ngay vào lúc đám sơn tặc giơ lên đao muốn băm xuống tay kia, một mũi tên nhọn nháy mắt xuyên thấu sơn tặc cầm đao kia, cổ hắn chợt lạnh, khiến hắn đột nhiên cáo biệt thế giới này.

Tiếp theo, trong bóng đêm sáng lên một đôi mắt sâu thẳm phảng phất như nhìn thấu hết thảy, vô số mũi tên nhọn cắt qua không khí bay đến, vô cùng chuẩn xác xuyên thấu ngực bọn sơn tặc, lát sau thi thể sơn tặc đầy đất.

Gió đêm thổi qua, không khí bỗng chốc an tĩnh khiến người ta phải sợ hãi.

Có một tiêu sư nhìn nhiều hơn một cái liếc mắt, lại phát hiện nhị tiểu thư bị sơn tặc bắt đi, đã không ở chỗ đó.

“Không…… Không biết, là vị nào cao nhân ra tay tương trợ?”

Sau khi bị tập kích, nữ quyến trên xe ngựa vô cùng trầm mặc không có phát ra tiếng,Mạnh đại nhân ngay cả thời điểm con gái thứ hai bị người ta bắt lấy, cũng co đầu rút cổ ở trong xe ngựa lão thái thái rốt cuộc mới xốc lên bức màn xe ngựa.

Trong rừng cây một mảnh đêm tối, ngay vào lúc âm thanh Mạnh đại nhân truyền tới, đột nhiên sáng lên ánh đuốc, chiếu sáng chung quanh, miễn cưỡng ra khỏi xe ngựa để xem, mới thấy ánh đuốc chiếu ra một bóng người, nhưng mà bất luận nhìn thế nào đều cảm thấy, thân ảnh kia có vẻ không quá to lớn.

“Mạnh Đồng Tri……”

Thanh âm tuy rằng bị đè thấp, nhưng mọi người đều có thể nghe ra, đối phương quả nhiên chỉ là đứa trẻ, nhưng không biết nam nữ.

Mạnh đại nhân sắc mặt biến đổi, có vẻ càng thêm cung kính nói: “Đúng là hạ quan.”

“Ba ngày sau, ta sẽ đem nhị tiểu thư đến trước Định An Bá phủ.”

“Ân nhân đây là……”

Không đợi Mạnh đại nhân lại lần nữa thử, kia ánh sáng từ ngọn đuốc đột nhiên vụt tắt, sau đó mọi người lại đợi một hồi đối phương cũng chưa nói chuyện, xem ra thật sự đã đi xa.

Mạnh đại nhân nhẹ nhàng thở ra đồng thời, cũng nhíu mày, hắn lần này đúng là phải vội về Định An Bá phủ chịu tang, nhưng đối phương rốt cuộc là ai sao lại biết hắn?