Chờ cho đến khi khi thiếu niên lắc lắc tiểu kê kê thì Chử Lê liền biết là cậu tiểu xong rồi.
Chử Lê tưởng rằng vừa nãy là mình nhìn nhầm rồi nên muốn đi nghiệm chứng một chút, mới đầu ý định là đợi cậu tiểu xong sẽ mặc qυầи ɭóŧ cho cậu nhưng giờ anh lại bế cậu lên nắp bồn cầu.
Nguyễn Vân rất nhẹ, vì vậy Chử Lê ôm cậu rất dễ dàng.
Anh nhẹ nhàng tách hai chân của cậu ra, đưa tay ra hơi nhấc chim nhỏ của cậu lên.
Phong cảnh kiều diễm phía khiến anh kinh ngạc không thôi, máu mũi ào ào chảy ra.
Nơi vốn dĩ phải là hai trái trứng giờ đây trở thành một cái mu trắng mịn, với một khe hở khép kín bị nứt ra, bên trong thấp thoáng những lớp thịt hồng đậm.
Chử Lê mặc dù ngày thường có hơi ngốc nhưng không có nghĩa là anh ngu.
Anh vẫn biết đó là thứ gì.
“Vân Vân… Em là con gái hả?”
Nhưng cũng không đúng, Nguyễn Vân có yết hầu, ngực cũng phẳng, cũng có cả tiểu kê kê mà.
Chử Lê kinh sợ.
Thiếu niên khó chịu mắt vẫn như cũ nhắm chặt muốn đứng lên, nhưng đôi chân yếu ớt vô lực trực tiếp ngã về phía trước.
Đến cuối cùng thiếu niên này cũng không có ngã bởi vì cậu đè trúng lên mặt của Chử Lê.
Miệng của Chử Lê dán thẳng vào cánh hoa nhỏ xinh kia.
Một mùi hương nhàn hạt xốc thẳng vào mũi, từ trong mật huyệt phun ra một ít dịch nước trong suốt, Chử Lê bỗng ngừng thở, anh theo bản năng vươn lưỡi ra liếʍ.
Ngọt.
Thiếu niên say rượu hoàn toàn không có ý thức, chỉ cảm thấy bên dưới hơi buồn buồn, chậm rãi di chuyển hạ thân cọ vào thứ bên dưới.
Âm đế nôn thịt cọ vào môi anh, Chu Lẫm không nhịn được nhẹ nhàng ngậm lấy, trong miệng chảy vào một cổ dâʍ ɖị©ɧ ngọt ngào, động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, nhưng âm đế ở trong miệng anh lại được ngậm mυ'ŧ đến sung sướиɠ thoải mái.
Người thiếu niên ở phía trên đã bày ra vẻ mặt động tình, hô hấp dồn dập, cận thận lắng nghe còn nghe thấy cả tiếng rêи ɾỉ nhè nhẹ.
Dịch nhờn dinh dính từ trong mật huyệt chảy ra, Chử Lê cuộn lưỡi liếʍ hết vào trong miệng.
Một lúc sau anh mới ý thức được mình đã làm cái gì, hai tai Chử Lê đỏ bừng như máu, nhanh chóng bật người dậy ôm lấy cậu đặt lên giường, dùng chăn bông quấn Nguyễn Vân lại y như một con sâu.
Ra khỏi phòng nghỉ rồi nhưng cảm giác nóng rực trong người vẫn còn chưa tan.
Tiểu Hùng: “Cảm ơn Lê Thần! Nhưng mà sao lâu quá vậy?”
Chử Lê lắp bắp nói: “Đi, đi vệ sinh.”
Tiểu Hùng gật gật đầu xong lại dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn anh: “Lê Thần sao mặt cậu lại đỏ như vậy hả? Mũi lại còn chảy máu nữa?”
Vừa rồi quên rửa sạch chỉ dùng khăn giấy lau qua nên vẫn để lại dấu vết.