"Hoan nghênh đã đến!"
Cửa phòng khám bị đẩy ra, thiết bị cảm ứng trên cửa thông báo chào mừng.
Ôn Noãn đang lau sàn nhà.
Bên ngoài mưa đêm vẫn kéo dài không dứt, cô nghĩ trong thời tiết xấu như vậy sẽ không có khách đến nữa.
Dù sao chỉ còn ba mươi phút nữa là đến giờ phòng khám đóng cửa.
"Cẩn thận kẻo trượt!"
Ôn Noãn nhẹ giọng nhắc nhở như tiếng muỗi kêu, cô vội vàng mang cây lau nhà vào phòng vệ sinh.
Lúc đi ra sau khi rửa tay, cuối cùng cô cũng có cơ hội đánh giá kỹ vị khách vừa bước vào cửa không lâu.
Đó là một người đàn ông cao lớn trong bộ vest sọc sẫm màu.
Trên tay cầm một chiếc túi không gian dành cho thú cưng, bên trong có một con mèo Ragdoll.
Cái đầu chữ V dán sát vào lỗ thông hơi, đôi mắt tròn màu xanh lặng lẽ nhìn Ôn Noãn.
Túi không gian màu vàng chanh tươi sáng hoàn toàn không phù hợp với khí chất thâm trầm, nghiêm túc của người đàn ông.
Chỉ có điều giá trị nhan sắc của mèo Ragdoll so với người đàn ông cũng được xem xấp xỉ như nhau.
Cảm giác cứ như mỹ nhân miêu dịu dàng và công tử quý tộc lạnh lùng.
Một lúc lâu sau, Ôn Noãn mới rời mắt khỏi con mèo xinh đẹp giá trị kia.
Ánh mắt rơi xuống gương mặt đẹp trai như được điêu khắc của người đàn ông
"Xin chào! Tôi có thể giúp gì cho anh?"
Lúc nói chuyện, Ôn Noãn hết sức tập trung nhìn vào ngũ quan tinh xảo của người đàn ông.
Đặc biệt là đôi mắt phượng đen láy và sâu hút, cô cố gắng phân biệt cảm xúc của người đàn ông từ đôi mắt đó.
Giang Yến tự nhận xét đôi mắt mình lạnh lùng, cô đơn, không hề chứa bất kỳ loại cảm xúc nào.
Anh chỉ thoáng liếc mắt nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt trong veo trong đôi mắt hạnh nhân của cô khiến anh mất một giây kinh ngạc.
Giọng nói khàn khàn, vừa ấm áp lại có chút xa lạ.
"Bụng con mèo của tôi dường như đang to lên, tôi mang nó đến làm kiểm tra"
Người đàn ông vừa dứt lời, tầm mắt rơi xuống túi không gian, lông mày cau lại, trong lòng có chút lo lắng.
"Gần đây nó rất thèm ăn, lại có chút thích ngủ"
Đây điều là những gì người giúp việc trong nhà nói, Giang Yến ngày thường rất bận rộn không có thời gian chú ý đến nhu cầu ăn uống sinh hoạt hàng ngày của một con mèo.
Bên cạnh đó, anh cũng không phải chủ nhân thật sự của con mèo.
Nghe những gì anh nói, Ôn Noãn cũng đã thoáng đưa ra kết luận trong lòng.
"Tôi có thể mạo muội hỏi một chút, giới tính mèo của anh là gì không?"
"Mèo cái, chưa từng làm qua phương pháp triệt sản"
"Có thể đã mang thai, trước tiên tiến hành siêu âm B xem sao?"
"Được!"
Người đàn ông đem túi không gian đưa đến.
Ngập ngừng một chút, anh hỏi cô gái: "Em có cần tôi giúp không?"
Giang Yến chú ý thấy trong phòng khám chỉ có một mình cô.
Ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo, thanh tú như sứ trắng của cô gái, phát hiện lông mi của cô thật dày và dài, giống như hai cái quạt nhỏ.
Dưới cái nhìn tập trung của anh, hai chiếc quạt nhỏ rung rinh và nâng lên.
Đôi mắt trong suốt của cô gái nhanh chóng liếc nhìn anh, cầm lấy túi không gian, lịch sự từ chối: "Không cần đâu, anh chỉ cần ngồi chờ là được"
Túi không gian hơi nặng, Ôn Noãn cầm có chút tốn sức
Thân thể cô quá gầy, trông mảnh mai và yếu ớt, khiến Giang Yến muốn tiến lên giúp đỡ.
Nhưng cô gái này không cho anh cơ hội, cầm túi không gian bước vào phòng trong.
Cửa kính không đóng chặt, giọng nói trong trẻo dễ nghe của cô gái vang lên
"Tên gọi là gì?"
".. Giang Yến"
Người đàn ông có chút nghi ngờ báo tên của mình.
Ghế sofa anh ngồi mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng kiểm tra, lọt vào tầm mắt là cô gái ngồi nghiêng mặc áo blouse màu trắng.
Cô đang điều chỉnh dụng cụ, nghe thấy câu trả lời của người đàn ông, dáng người mảnh mai của cô thoáng sửng sờ.
Sau đó cô ngoái đầu nhìn lại, tầm nhìn xuyên qua cửa kính, từ xa đối diện với ánh mắt của người đàn ông, có chút buồn cười: "Là hỏi tên của nó?"
Cô chỉ vào túi không gian.
Giang Yến bừng tỉnh, mím nhẹ môi mỏng, che giấu ý cười xấu hổ.
Giọng nói chậm rãi, thêm chút mất tự nhiên: "Đao Muội"
Ôn Noãn thu hồi tầm mắt, điều chỉnh thiết bị tiến hành thăm dò.
Lúc này mới đem chiếc túi không gian mở ra, con mèo Ragdoll có tên Đao Muội được ôm cẩn thận đặt lên tấm thảm.
Cô cũng không vội tiến hành kiểm tra, trước tiên lấy ra một con cá khô để tạo mối quan hệ với Đao Muội.
Đôi tay thành thạo khéo léo vuốt lông nó, dỗ dành nó nghiêng người nằm xuống, để lộ bụng ra ngoài.
Lúc này Ôn Noãn bắt đầu sờ vào bụng nó.
Phản ứng của Đao Muội không dữ dội như những con mèo đang mang thai khác.
Đôi mắt xanh to tròn của nó chỉ lờ mờ liếc nhìn đôi tay Ôn Noãn đang đặt trên bụng nó rồi ngửa đầu ra sau khẽ kêu một tiếng.
Chỉ cần căn cứ vào kích thước bụng của Đao Muội và cử động rõ ràng của thai nhi dưới lòng bàn tay, Ôn Noãn có thể phán đoán sơ bộ nó đang mang thai ở giai đoạn giữa hoặc cuối thai kỳ.
Ít nhất đã được năm mươi ngày trở lên, chỉ khoảng nửa tháng nữa sẽ đến ngày sinh.
Kết quả siêu âm B cũng xác nhận những dự đoán của Ôn Noãn.
Một mình cô tiến hành kiểm tra cho Đao Muội nên quá trình cũng tự nhiên chậm hơn một chút.
Kết thúc quá trình kiểm tra thì đã mất hơn nửa giờ đồng hồ.
Sau khi phân loại biên bản kiểm tra và ký tên, Ôn Noãn đưa Đao Muội ra khỏi phòng kiểm tra.
Liếc mắt một cái liền thấy người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế sofa trong góc.
Ánh đèn trắng dịu mát trong phòng khám buông xuống mái tóc đen ngắn và bồng bềnh của anh.
Xuyên qua khẽ hở của mái tóc, từng đường nét thâm thúy trên gương mặt người đàn ông được phân chia sáng tối.
Lông mày cao chót vót cùng lông mi dài rũ xuống, lông mày cùng đôi mắt ẩn hiện trong bóng tối càng thêm chút lạnh lùng, cấm dục khiến người khác phải kiêng kỵ không dám đến gần.
Cũng không biết người đàn ông này có thật sự ngủ không. Ôn Noãn ôm túi không gian, nhẹ cắn cánh môi, khẽ cau mày, do dự lại rối rắm.
Không biết có nên tiến đến quấy rầy hay không.
Do dự chốc lát, cuối cùng Ôn Noãn quyết đinh từ bỏ đấu tranh nội tâm.
Cô mang Đao Muội đến phòng khách bên cạnh, một bên trêu chọc nó, một bên cầm điện thoại gửi Wechat cho bạn trai Lục Tu Minh.
"Phòng khám vẫn còn khách nên em phải tăng ca (icon thở dài)"
Lục Tu Minh cũng không có lập tức trả lời tin nhắn của cô.
Ôn Noãn nghĩ có thể anh ấy vẫn còn đang bận xả giao nên cũng không tiếp tục làm phiền nữa.
Vừa trông chừng Đao Muội vừa đọc sách chuyên môn, lại trôi qua thêm nửa giờ.
Một tiếng "Hoan nghênh đã đến!" máy móc từ bên ngoài truyền đến phá vỡ sự yên tĩnh bên trong phòng khám, trong phút chốc trở nên sôi động.
"Ôn Noãn, vẫn chưa đi sao?"
Chị Trương đồng nghiệp bước vào phòng khám, xoay người ra cửa thu lại ô che mưa.
Giọng nói của cô ấy đánh thức người đàn ông đang ngủ gật trên ghế sofa.
Lông mi dài nhướng lên, ánh mắt tỏa ra luồng khí lạnh lẽo, trực tiếp rơi vào người phụ nữ ở cửa.
Biểu tình có vài phần không vui khi có người làm phiền giấc mộng đẹp.
Chị Trương quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông trên ghế sofa lập tức ngây ngẩn cả người.
Mãi cho đến khi Ôn Noãn ôm túi không gian từ phòng khách đi ra, cô mới hoàn hồn hướng người đàn ông cười cười
"Thì ra là có khách!"
"Đã xong rồi sao? Có cần chị giúp không?"
Chị Trương là người đã kết hôn.
Hôm nay cùng Ôn Noãn và một đồng nghiệp khác cùng nhau làm ca tối.
Cách đây không lâu, vị đồng nghiệp kia bị viêm dạ dày cấp tính, cô giúp đưa đi bệnh viện, chỉ còn lại một mình Ôn Noãn trông coi phòng khám.
Vốn nghĩ đã sắp đến giờ tan tầm, trời lại đổ mưa, hẳn là sẽ không còn khách đến. Cho nên mới dám để một thực tập sinh như Ôn Noãn ở lại phòng khám.
Bên kia bệnh viện, sau khi người nhà của đồng nghiệp kia đến, cô nói vài câu liền rời đi.
Trong lòng vẫn cảm thấy không yên tâm nên trở lại phòng khám xem qua.
Không nghĩ đến đèn vẫn còn sáng.
Ôn Noãn đưa biên bản kiểm tra cho chị Trương, giải thích ngắn gọn tình hình của Đao Muội.
Sau đó, chị Trương tiếp nhận các vấn đề thanh toán tiếp theo, cô tiếp tục lau sàn.
Đơn này xử lý xong, chờ khi khách hàng rời đi, phòng khám sẽ nhanh chóng đóng cửa.
Vì thế cô muốn nhanh chóng hoàn thành xong việc lau dọn để có thể tan làm sớm hơn.
Giang Yến cầm lấy túi không gian, khóe mắt liếc nhìn cô gái cầm cây lau nhà lướt qua mình.
Nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện của cô và đồng nghiệp.
Liền dễ dàng biết được tên cô.
Ôn Noãn.
Không biết có đúng như hai từ anh ấy nghĩ đến hay không.
Sau khi Giang Yến thanh toán hóa đơn, anh đeo túi không gian có Đao Muội trên khủyu tay, đi đến chiếc giỏ đựng ô ở cửa phòng khám cầm lấy chiếc ô cao cấp của mình.
Thong thả ung dung mở ra chiếc ô, đi đến chiếc chiếc Maserati Levante màu đen đang đậu bên đường.
"Giang tiên sinh đi thong thả!"
Ôn Noãn cầm cây lau nhà đứng ở cửa nhìn anh rời đi. Thuận tiện tắt đèn bảng hiệu phía trước, chuẩn bị đóng cửa.
Giang Yến mang túi không gian đặt ở ghế lái phụ, đi vòng qua ghế lái mở cửa xe.
Lúc thu ô, anh lơ đãng ngước mắt lên nhìn phía cửa Phòng khám thú cưng Thượng Duyệt.
Vừa lúc thấy cô gái tên Ôn Noãn đang cúi người, đẩy cây lau nhà qua lại trong phòng khám.
Sau khi lên xe, Giang Yến nhìn đồng hồ.
Không nghĩ đến anh ở trong phòng khám này đã hơn một giờ đồng hồ, lại còn ngủ thϊếp đi.
Chiếc xe Maserati màu đen chân trước rời đi, chân sau chị Trương đã tắt đèn trong sảnh, chỉ chừa lại đèn ngoài cửa.
"Đừng làm nữa, dù sau ngày mai chúng ta làm ca sáng, lúc đó đến sớm một chút để dọn dẹp.
Đã hơn mười giờ, mau về nhà thôi, trên đường nhớ chú ý an toàn"
Dưới sự thúc giục của chị Trương, Ôn Noãn dọn dẹp góc cuối cùng của phòng khám rồi tan làm.
Trước khi đi chị Trương cho cô một đề nghị, gọi bạn trai tới đón.
Ôn Noãn đáp một tiếng "Vâng", sau đó một bên cầm ô vừa đi vừa gọi cho Lục Tu Minh.
Khi tiếng chuông gần kết thúc, đối phương mới nghe máy.
Trong giọng nói lộ ra chút khẩn trương, nhưng tiếng mưa bên Ôn Noãn khá ồn ào, có thể che đậy tốt giúp anh ta.
"Noãn Noãn.. em tan làm rồi?"
Vài phút trước, Lục Tu Minh nhìn thấy tin nhắn Wechat của Ôn Noãn gửi cho hắn.
Đã hơn nửa giờ trôi qua, anh đang suy nghĩ đến việc trả lời cô thì Ôn Noãn đã gọi điện đến.
Lục Tu Minh không dám cùng cô trò chuyện lâu, chỉ nói rằng mình sắp xong việc, sẽ về ngay lập tức.
Thậm chí không có thời gian nghe Ôn Noãn nói đã cắt đứt điện thoại.
Hắn quá luống cuống, trái tim treo trong cổ họng, giống như bị ai đó nắm chặt lấy cánh cửa sinh tử.
Mãi đến khi cúp điện thoại, hắn mới có thể nhẹ thở ra một hơi dài.
Cầm điện thoại di động, anh áp trán vào cửa phòng tắm, lòng tràn đầy thấp thỏm và hối hận.
Ngay khi Lục Tu Minh đang hối hận về hành vi bốc đồng của mình vào một giờ trước, có người gõ cửa phòng tắm.
Giọng nữ nhẹ nhàng cách tấm ván cửa truyền đến tai hắn
"Tu Minh, anh tắm xong chưa?"
"Có thể cho em vào không?"
"Em cũng muốn tắm rửa?"
"Trên người dính dính rất khó chịu!"
Trái tim Lục Tu Minh đột nhiên co thắt lại, anh một tay ấn vào khe cửa.
Anh phải mất một lúc lâu để sắp xếp lại tâm trí của mình, quấn một chiếc khăn tắm sau đó mở cửa phòng tắm.
Một người phụ nữ không mảnh vải che thân đang đứng ngoài cửa, dáng người uyển chuyển dưới ánh đèn vàng ấm ấp và mơ hồ của khách sạn đặc biệt thu hút ánh nhìn.
Đôi môi cô ta đỏ mọng, khóe môi khẽ câu lên, khuôn mặt quyến rũ mê người.
Trên má thoáng ửng hồng, cô ta cười ngượng ngùng
"Vừa rồi giống như em nghe thấy anh trả lời điện thoại, là Noãn Noãn gọi đến kiểm tra anh?"
Lục Tu Minh khoảnh mặt đi, tùy ý lấy một chiếc khăn trong phòng tắm ném cho cô.
"Mặc vào trước.."
Hắn nhíu chặt hai hàng lông mày, khuôn mặt tuấn tú tối sầm, có thể thấy hắn đang rất phiền lòng.
Người phụ nữ rất nghe lời choàng thêm khăn tắm, nhưng cảnh xuân khó che giấu, nét quyến rũ vẫn còn.
Giọng nói không nhanh không chậm
"Thế nào? Nghe thấy giọng nói của cô ấy liền hối hận đã cùng em làm chuyện đó?"
"Yêu cô ấy nhiều như vậy?"
"Từ Anh".. Lục Tu Minh trầm giọng, ngữ khí cảnh cáo "Không được nói lung tung trước mặt Noãn Noãn".
"Vừa rồi chỉ là do chúng ta uống rượu, ý thức không rõ ràng, cô hiểu rõ ý của tôi đúng không?"
Người phụ nữ tên Từ Anh cười nhạo một tiếng
"Anh đây là muốn nói lúc nảy nhầm tưởng tôi là Ôn Noãn, cho nên mới cởϊ qυầи quan hệ với tôi?"
"Lục Tu Minh, anh có tin vào loại lời nói này không?"