Bạn Trai Của Tôi

Chương 19

Tư Yên theo quản gia vào nhà. Bên ngoài, Trương Bắc bị đám vệ sĩ chặn kín. Trước đó, cô có bảo anh hãy mau rời đi, bởi vì chồng cô sắp quay về. Cô biết chồng cô chưa bao giờ đánh mắng cô, nhưng một khi tức giận, cũng làm người khác bảy phần kinh sợ.

Lúc này một cuộc điện thoại gọi đến, quản gia nhanh tay cầm máy, kính cẩn nói rất nhanh gì đó rồi liếc sang Tư Yên mấy lần.

Khỏi cần nghĩ cũng đoán được đó là cuộc gọi từ ai. Tư Yên vô thức nuốt nước bọt, cầm một miếng cam bóc sẵn cho vào miệng, làm bộ như rất bình thường. Nhưng trong người cô có một cảm giác rất bồn chồn, chân tay rất khó chịu, thậm chí tim có chút đập nhanh.

Ông quản gia cúp máy, Tư Yên vẫn lén quan sát. Nhưng vẫn là không có một tiếng trả lời nào thay cho sự tò mò của cô.

Không gian im lặng bao chùm, một cảm giác bức bách, ngột ngạt, khó thở xộc đến. Tư Yên vội vã muốn rời nơi này, chuẩn bị đi lên phòng.

" Em đi đâu đấy? Không tính chào hỏi anh sao ?"

Cửa lớn bị ánh sáng bên ngoài xuyên thẳng, người đàn ông cùng hai tên đồng bọn khác ngược chiều ánh sáng, tạo nên một khung cảnh kì dị, là những bóng đen khuất mặt, vô cùng to lớn.

Tư Yên lúc này như dừng chân tại chỗ, nhúc nhích không được, đi tiếp không xong.

Người đàn ông bước lại gần phía cô, nếu là như bình thường, Tư Yên sẽ vội vàng chạy đến ôm chầm lấy người kia. Nhưng không biết tại sao, trong lòng cô cái cảm giác sợ hãi vô cùng to lớn.

" Em không tính nói gì sao? Anh thật sự rất nhớ em đấy"

Đúng vậy, người đàn ông kia chính là Tử Sâm. Hắn ta tự hứa với bản thân mình sẽ khiến cô hằng đêm rêи ɾỉ trong sự hoan ái. Thế mà gì đây ? Suýt chút nữa người đã biến mất.

Tử Sâm ôm Tư Yên từ phía sau, vùi mình vào hõm cổ hít lấy hít để mùi hương ngọt ngào thân quen. Mùi hương ấy, khiến hắn trầm mê, khiến hắn ngày nào cũng tưởng tượng cảnh cô nằm dưới thân mình run rẩy cầu xin.

" Nói đi, em nhớ anh không ?"

" Em rất nhớ anh."

Tư Yên trong lòng lúc này đang rất hoảng sợ, chỉ cầu một tia hy vọng từ ai đó. Cô không biết lí do nào mình lại có thể sợ hãi đến lợi hại như vậy.

" Em nói dối!"

Tử Sâm siết chặt tay mình lại, có thể khiến cô gái nhỏ bé trong lòng chết ngạt. Tư Yên lúc này cũng cảm thấy không ổn, vội nắm lấy cổ tay người kia kéo mạnh ra. Hai người tách khỏi nhau. Một người đứng yên, một người chao đảo.

" Em đã đi đâu ?"

Tử Sâm dùng lời nói rất nhẹ nhàng, như rót mật vào tai. Nhưng mà đây lại là mật ngọt thiu thối. Tư Yên vô cùng hoảng sợ. Cô nên nói như nào đây?

Cô không muốn nói dối, đã thế lại không thể nói dối, vì xung quanh có rất nhiều tai mắt, đã vậy camera ngoài cổng đã quay lại được cảnh thân mật của cô với bác sĩ Trương.

Nhưng quan trọng là, biết nói như nào, giải thích như nào ?

Tử Sâm đợi một hồi không có tiếng trả lời, sự kiên nhẫn trong hắn cũng đang dần bị bào mòn.

" Đừng để anh nhắc lại một lần nữa!"

" Em... Bác sĩ Trương đến tìm em có chút chuyện, anh ấy nói có liên quan đến đôi chân ngày xưa em bị tai nạn gãy. Nhưng mà chỉ là muốn nhờ em để lấy tài liệu thôi ạ"

Tư Yên dùng gương mặt hết sức chân thành, như kiểu mọi chuyện xảy ra như nào, cô kể lại y như thế.

Tư Yên không biết từ đâu lại có thể nói dối thành thạo, cô biết việc này không thể liên lụy đến Trương Bắc nhiều. Nó còn liên quan đến quá khứ mà cô luôn tìm kiếm.

Tử Sâm cũng có vẻ tin tưởng lời nói của cô. Nhưng mà chỉ là có vẻ.

" Vậy tại sao em không nghe điện thoại anh ? Sao em lại trốn khỏi tài xế cùng vệ sĩ ?"

" Em cũng không biết nữa, em vô tình gặp bác sĩ và có nói tài xế ở đó chờ em một chút, ai mà ngờ mọi người lại tìm kiếm em như vậy..."

Thật ra Tử Sâm vẫn có chút nghi ngờ Tư Yên, bởi vì nhϊếp ảnh anh thuê để theo dõi cô đều bị mất dấu.

Nhưng Tử Sâm cũng không thể nào tiếp tục nghi ngờ nữa, bởi vì với sự nũng nịu và đáng yêu của Tư Yên đã làm anh siêu lòng.

" An An, anh có món quà này muốn tặng em."

Nói rồi Tử Sâm vén tóc, đeo cho cô chiếc vòng cổ có đính vài hạt kim cương nhỏ. Đó là chiếc vòng mà khi xưa mẹ anh để lại, để sau này có thể chính tay mình đeo nó cho con dâu.

Tư Yên cảm động, đột nhiên cơn đau đầu dữ dội lại truyền đến, ngã bịch. Tử Sâm hoảng sợ, ngồi xuống bắt lấy cánh tay đang không ngừng ôm đầu run rẩy của cô.

Bất ngờ, Tư Yên đẩy mạnh Tử Sâm ngã nhoài. Cô nhẹ nhàng đứng dậy, phủi phủi chiếc áo bên ngoài. Ngẩng cao đầu nhìn xuống, như một vị nữ hoàng với hiệp sĩ.

"... Tử Sâm!"

________

Vẫn câu nói cũ: không ổn, hay sai chính tả chỗ nào cứ bảo mình nhé, mình xin nhận lời góp ý.

Chúc các bạn một ngày vui vẻe 💖💖