Bạn Trai Của Tôi

Chương 16

Dạo này công việc rất bận rộn, Tử Sâm phải thu dọn hành lý, bắt buộc đi công tác một chuyến. Duy chỉ có một tuần, nhưng niềm ao ước lúc này của anh là được ôm người con gái trong vòng tay theo cùng.

Tử Sâm hôn nhẹ lên mái tóc :" Chờ anh!"

Người phụ nữ vẫn đang chìm trong giấc ngủ, như nghe được giọng nói, làm nũng "ưm" một tiếng, khiến thân thể anh quắn quéo.

Thật là muốn mang em giấu em vào trong áo!

.

Tư Yên tỉnh dậy, không thấy Tử Sâm đâu, trong lòng có chút cuống cuồng.

Chỉ khi quản gia bưng bữa sáng vào, cô mới thôi tìm kiếm.Tư Yên nghĩ lại chuyện đêm qua, tự nhiên khiến cô có chút thèm khát, đỏ mặt.

Điện thoại bỗng reo lên, cô xoay người với lấy. Là điện thoại của Trương Bắc.

Người này là ai thế?

Tư Yên cũng đồng ý bắt máy. Một giọng nói ấm áp nhưng cũng khá gấp gáp từ phía đầu dây bên kia:" Tư Tiểu thư?"

" Tư tiểu thư? Có lẽ anh gọi nhầm số rồi. Tôi là Trương Tĩnh Anh."

Tư Yên nghĩ, có lẽ người này đã nhầm lẫn mình với ai đó. Cô nghi hoặc định cúp máy, người đàn ông phía bên kia vẫn không chịu từ bỏ :" Không! Em là Tư Yên, Tĩnh Anh cái gì chứ! Tôi vẫn luôn nhớ giọng nói của em. Chúng ta gặp nhau đi, đừng để cho Tử Sâm biết!"

Tư Yên trong lòng trống rỗng. Người đàn ông đó nói cái gì vậy? Nhưng mà, cô lại cảm thấy có cái gì đó rất quen thuộc, muốn lại gần nhưng cũng muốn tránh xa.

Hai người hẹn gặp nhau ở một quán cafe thưa thớt bóng người. Tư Yên nhâm nhi thưởng thức đồ uống, mắt cũng không ngại nhìn thẳng vào đối phương. Trương Bắc thấy vậy cũng cảm thấy thoải mái, không khí cũng tự nhiên hơn hẳn.

Trương Bắc mở lời:" Em không còn nhớ gì về anh sao?"

Tư Yên đặt ly cafe xuống, lắc đầu xin lỗi. Trương Bắc nói không sao, không cần phải xin lỗi. Cô nói ra nguyên nhân vì sao mình lại mất trí nhớ. Tai nạn! Đúng rồi, là tai nạn.

Tai nạn sao? Tư Yên trầm ngâm, nghĩ lại thấy không ổn. Trương Bắc cũng thấy vậy :" Em thật sự bị tai nạn sao?"

"Tôi.. không biết. Tôi không nhớ gì hết, Tử Sâm nói với tôi như vậy!"

" Tử Sâm? Ha, chắc em không thể nhớ được, chỉ mấy tháng trước, hắn ta còn đánh gãy chân em. Chính tôi là người đã chữa trị cho em."

"...Có lẽ, tôi đã biết nguyên nhân vì sao em mất trí nhớ rồi. Hãy nghe lời tôi nói, em chỉ cần quan sát những hành động kì lạ của hắn đối với em. Được chứ?"

Tư Yên cảm thấy người đàn ông này đang lừa gạt cô. Nhưng bộ dáng ấy thì chắc chắn là không phải. Cô nên làm sao đây? Chẳng lẽ lại nghi ngờ chính chồng của mình? Anh ấy đã đánh mình sao?

Tử Sâm... Anh có giấu em điều gì không?

.

.

.

Tối đó, cô cứ mải suy nghĩ về buổi gặp mặt với Trương Bắc. Càng nghĩ càng thêm rối rắm.

Quản gia bước đến, đưa cho cô điện thoại kết nối sẵn với Tử Sâm. Có vẻ như anh đang chuẩn bị đi ngủ. Tư Yên định mở miệng, nhưng chẳng biết nói gì hết. Tử Sâm hình như cảm nhận được điều gì đó, gặng hỏi cô

" Có chuyện gì sao?"

" Không có. Anh chuẩn bị đi ngủ ạ?"

" Ừm, anh chuẩn bị đi ngủ. Anh nhớ em quá. Chúng mình làm chuyện đó đi!"

Nghe giọng nói mệt mỏi từ phía bên kia, cô thở dài :" Làm kiểu gì chứ? Thôi, đi ngủ thôi. Anh mệt rồi, em cũng vậy."

Bây giờ cô chẳng muốn nói chuyện với ai cả. Càng nói trong lòng càng thêm tơ rối.

" Nói anh nghe hôm nay em đã làm gì!".

" Không làm gì cả. Em ngủ được chưa? "

Tử Sâm cười thầm, có lẽ cô vợ của anh đã buồn ngủ rồi:" Ừm. Hãy cứ để máy vậy đi! Em ngủ ngon!"

________________

Mệt mỏi vì chuyện học tập. Mọi người yên tâm, mình sắp end truyện rồi. Khổ cực cho mọi người vì mong ngóng truyện.

Mình sẽ cố trong tháng này kết thúc để còn làm nốt 2 truyện kia nữa.

Chúc mọi người một ngày vui vẻ ❤️