Vậy là mọi kế hoạch từ trước giờ đổ sông đổ bể. Làm sao để cho anh ta từ bỏ chuyện đó? Nhưng vốn dĩ Tử Sâm là một người nói là làm...
Hôm đó tôi đã đàm phán với anh ta, chỉ có điều anh vẫn ôn nhu mà vuốt tóc tôi, bế tôi ra khỏi chiếc xe lăn mà ôm lấy như đứa trẻ trong l*иg ngực mà giam giữ.
"Paris có gì là không tốt chứ? Phải không?"
Tôi không buồn đáp lại, cứ thế nằm trọn trong vòng tay của anh
2 tháng trôi qua...
Nhanh thật đấy!! Chân tôi cũng lấy lại được cảm giác như ban đầu! Tôi quả thực rất vui và hạnh phúc. Chỉ có điều tôi không.muốn.đi.Paris!!!
Và tôi cũng không ngờ Tử Sâm chuẩn bị nhanh đến thế, hôm sau là có thể đi sang đấy rồi!
Thế là tối đó, sự ngu ngục của tôi đã xâm chiếm cơ thể mình. Đó là tôi đã cãi nhau với Tử Sâm. Tôi đòi chia tay anh ta, và đương nhiên là không được!!
Rồi nhân lúc anh không để ý, tôi vội vàng chạy ra khỏi biệt thự, cũng may lúc đó có vài chiếc taxi đi qua, tôi cũng chọn đại được 1 cái rồi bảo bác ấy đưa về nhà mẹ.
Sau đó, tôi đã ở nhà hơn 2 tuần và tôi cũng khá bất ngờ vì anh ta không đến tìm tôi. Tôi cảm thấy cũng yên tâm được phần nào. Lúc trước, khi chúng tôi quen nhau, Tử Sâm luôn mua quà sang chơi nên kết thân được với mẹ tôi. Tôi cứ nghĩ là hay nhưng thực chất là dại dột!
Và khi anh ta đến, tim tôi như muốn ngừng lại, mồ hôi trên trán cũng bắt đầu tuôn ra thành từng màng mỏng. Bàn tay không tự chủ mà nắm lấy đại cái gối ngủ. Quả thực tôi đã rất run sợ.
Sau đó tôi bị ép nuốt hết đống tϊиɧ ŧяùиɠ đó, thì bây giờ tôi sẽ phải về chịu hình phạt của mình.
Nhớ lại cái cảnh mấy tháng trước khi bị tiêm thuốc, rồi chân mất đi cảm giác hơn nửa năm trời, thì bây giờ tôi chỉ muốn khóc rồi xin tha thứ
Vậy là mọi kế hoạch từ trước giờ đổ sông đổ bể. Làm sao để cho anh ta từ bỏ chuyện đó? Nhưng vốn dĩ Tử Sâm là một người nói là làm...
Hôm đó tôi đã đàm phán với anh ta, chỉ có điều anh vẫn ôn nhu mà vuốt tóc tôi, bế tôi ra khỏi chiếc xe lăn mà ôm lấy như đứa trẻ trong l*иg ngực mà giam giữ.
"Paris có gì là không tốt chứ? Phải không?"
Tôi không buồn đáp lại, cứ thế nằm trọn trong vòng tay của anh
2 tháng trôi qua...
Nhanh thật đấy!! Chân tôi cũng lấy lại được cảm giác như ban đầu! Tôi quả thực rất vui và hạnh phúc. Chỉ có điều tôi không.muốn.đi.Paris!!!
Và tôi cũng không ngờ Tử Sâm chuẩn bị nhanh đến thế, hôm sau là có thể đi sang đấy rồi!
Thế là tối đó, sự ngu ngục của tôi đã xâm chiếm cơ thể mình. Đó là tôi đã cãi nhau với Tử Sâm. Tôi đòi chia tay anh ta, và đương nhiên là không được!!
Rồi nhân lúc anh không để ý, tôi vội vàng chạy ra khỏi biệt thự, cũng may lúc đó có vài chiếc taxi đi qua, tôi cũng chọn đại được 1 cái rồi bảo bác ấy đưa về nhà mẹ.
Sau đó, tôi đã ở nhà hơn 2 tuần và tôi cũng khá bất ngờ vì anh ta không đến tìm tôi. Tôi cảm thấy cũng yên tâm được phần nào. Lúc trước, khi chúng tôi quen nhau, Tử Sâm luôn mua quà sang chơi nên kết thân được với mẹ tôi. Tôi cứ nghĩ là hay nhưng thực chất là dại dột!
Và khi anh ta đến, tim tôi như muốn ngừng lại, mồ hôi trên trán cũng bắt đầu tuôn ra thành từng màng mỏng. Bàn tay không tự chủ mà nắm lấy đại cái gối ngủ. Quả thực tôi đã rất run sợ.
Sau đó tôi bị ép nuốt hết đống tϊиɧ ŧяùиɠ đó, thì bây giờ tôi sẽ phải về chịu hình phạt của mình.
Nhớ lại cái cảnh mấy tháng trước khi bị tiêm thuốc, rồi chân mất đi cảm giác hơn nửa năm trời, thì bây giờ tôi chỉ muốn khóc rồi xin tha thứ.
________
Hứa hôm nọ ra mà bận quá :