Mùa hè nóng phát hoảng.
Chiếc quạt gió to sơn màu xanh quân đội nhạt thổi vù vù.
Tô Nam nhìn lịch ngày trên tường, có chút cảm giác không chân thực.
Tháng tám năm một chín tám hai, tính lại thì cô và Châu Ngạn kết hôn còn chưa đầy một năm.
Cô và anh quen biết vào năm bảy sáu, kết đối tượng năm năm, đến lễ Quốc Khánh năm tám mốt mới làm đăng ký kết hôn. Loại tình yêu lâu năm này ở thời đại này mà nói rất hiếm thấy. Theo lý mà nói hôn nhân kết hợp như vậy chắc hẳn sẽ bền vững vô cùng, nhưng còn chưa đến một năm sau khi kết hôn, quan hệ của hai người đã xuất hiện vết rạn nứt.
Ngược lại không phải có người thứ ba, cũng không phải tình cảm phai nhạt, mà là rất nhiều nguyên nhân thực tế xuất hiện trong cuộc sống không thể tránh được.
Tô Nam là người nông thôn, ở thời đại đặc biệt cực kỳ chú trọng vào sự chênh lệch hộ khẩu thành phố này, người nông thôn gả đến thành phố là một chuyện rất khó, hộ khẩu đại diện cho lương thực hàng hóa, đại diện cho rất nhiều phúc lợi, cũng đại diện cho một công việc ổn định.
Càng không cần nói người mà Tô Nam lấy còn là Châu Ngạn trong gia đình cán bộ công nhân. Cha mẹ anh đều là lãnh đạo trong xưởng.
Bản thân Châu Ngạn cũng rất có năng lực, từng học đại học Công Nông Binh, sau này được phân đến xưởng làm nhân viên kỹ thuật. Dựa vào sự hiếu học và thiên phú của bản thân rất nhanh đã trở thành nhân viên kỹ thuật cốt cán trong xưởng.
Người đàn ông có điều kiện như vậy vốn không đến lượt Tô Nam.
Nhưng đại khái cũng là duyên phận. Châu Ngạn từng sống ở quê, còn từng tới đội sản xuất mà Tô Nam ở.
Tô Nam lớn lên cực kỳ xinh đẹp, làn da trắng nõn, môi hồng răng trắng, dáng người lại càng chỗ nên có thịt thì có thịt, chỗ nên gầy thì gầy, giống y như minh tinh điện ảnh. Hơn nữa bản thân cô cũng rất biết ăn vận, cho dù là quần áo cực kỳ bình thường nhưng trải qua sự phối hợp của cô đều có thể mặc lên đẹp hơn người khác.
Tô Nam như vậy rất dễ thu hút sự yêu mến của các chàng trai trẻ tuổi.
Không nói các thanh niên trong thôn, mà các trí thức từ thành phố tới cũng không chống đỡ được vẻ đẹp thanh xuân như vậy, trong đó cũng bao gồm của Châu Ngạn.
Thủ đoạn theo đuổi của Châu Ngạn vô cùng lợi hại, khác mới mấy thủ đoạn non trẻ như vờn nhau, dựa vào tặng đồ ăn, tặng hoa dại nhàm chán đó.
Lần gặp mặt đầu tiên khi anh theo đuổi Tô Nam là nói rõ ràng điều kiện gia đình của mình. Cha mẹ là cán bộ xưởng thép ở tỉnh thành, gia đình ngoại trừ Châu Ngạn ra chỉ có một chị gái nữa. Anh về nông thôn cũng chỉ để đi thủ tục, không bao lâu nữa có thể tìm quan hệ về thành phố, đến khi đó anh sẽ dẫn cô về thành sống cuộc sống tốt.
Sau khi nói rõ điều kiện còn cộng thêm chút lời đường mật: “Anh vốn không định tìm ở bên này, nhưng sự xuất hiện của em đã phá vỡ kế hoạch của anh, anh hy vọng trong kế hoạch tương lai của anh có thêm em nữa.”
Bản thân Châu Ngạn ưu tú, cộng thêm điều kiện như vậy, thành ý như thế hiển nhiên Tô Nam động lòng rồi. Cô cũng không muốn cả đời ở lại mảnh đất nông thôn này. Cô khó có thể tưởng tượng ra được, sau này mình cũng giống như các bà thím khác bán mặt cho đất bán lưng cho trời, mặt phơi nắng đến lột da, cô không thể sống qua nổi ngày tháng đó đâu.
Hai người kết đối tượng trong sự ngọt ngào, có sự quan tâm của Châu Ngạn, Tô Nam thường xuyên có thể ăn đồ ăn ngon, còn có thể mặc quần áo mới, dùng kem dưỡng da.
Ái tình và vật chất thấm vào khiến cô giống như một bông hoa yêu kiều nở rộ, càng ngày càng đẹp đẽ.
Sau này quả nhiên Châu Ngạn về thành phố hơn nữa còn học đại học. Hai người bắt đầu thông qua thư từ qua lại. Khi nghỉ phép, Châu Ngạn trở về thăm cô hoặc là cô tới trường học thăm anh. Yêu xa cũng không khiến tình cảm của bọn họ giảm đi một chút nào cả, ngược lại còn khiến tình cảm của hai người vẫn sâu sắc như cũ. Hai người hẹn nhau sau khi tốt nghiệp phân công sẽ kết hôn.