Tô Nam vừa nghe thế lập tức có tinh thần: “Thím cứ nói thử, cháu không để ý gì nhiều, chỉ cần hoàn cảnh phù hợp, có chỗ ở là được.”
“Chuyện này… đại khá là gia đình quả phụ, cũng không biết có phải quả phụ không, dù sao người kia đi mãi vẫn chưa về, ai cũng nói là đã chết.” Những người khác đều để ý, cảm thấy ở chung với một người như vậy không may mắn, đặc biệt là những đôi vợ chồng trẻ, chắc chắn sẽ không ở một nơi như vậy.
Tô Nam thầm nghĩ, vậy thì có gì đâu? Cô còn là người đã chết một lần rồi đấy.
“Thím à, không sao cả.”
Thím Trần hỏi: “Bà nói nhà thím Giang à?”
“Là cô ấy.” Thím Hồ ho khụ khụ: “Nhà cô ấy còn trống một phòng, tôi cũng cảm thấy phù hợp. Trong nhà chỉ có hai mẹ con, hai căn phòng lớn, người ta nói nếu muốn thuê thì lập tức dọn một phòng.
Cũng không thể nói là không tìm được ai khác thuê.
Nghe thấy vậy, Tô Nam lập tức nói: “Rất tốt, thím Hồ, như vậy thật sự quá tốt. Thím cũng giỏi quá đi, vừa tìm đã tìm được nhà phù hợp.”
Hai gian nhà trong nhà họ Giang đều nằm trong đại viện lộn xộn kia, vốn chỉ là một gian, nhưng mà sau đó lại ngăn giữa nhà mình ra thành hai gian, vốn để sau này có thêm con thì có chỗ ở, kết quả chỉ mới sinh được một cô con gái, người chồng đã mất tích.
Tô Nam đi theo thím Hồ đến nhà họ Giang, gặp chủ nhà.
Thấy là một người cũng chưa lớn tuổi lắm, khoảng tầm ba mươi tuổi.
Tô Nam bèn gọi một tiếng Giang đại tỷ.
Giang đại tỷ ít nói, gật đầu, thím Hồ nói gì chị ta cũng gật đầu.
Vừa nhìn đã biết là người nhát gan rồi, ngay cả giá thuê phòng chị ta cũng không dám nói, để thím Hồ nói.
Thím Hồ tỏ vẻ mình là người trong nghề phân tích thị trường, cuối cùng đưa ra giá mỗi tháng ba đồng rưỡi, tiền điện tự trả, đồ dùng hư hao gì tự chịu trách nhiệm.
Lúc này phòng vẫn chưa được dọn dẹp, nhưng mà Tô Nam nhìn một lượt, thấy phòng không lớn, hướng ra ngoài cửa có một cửa sổ nhỏ, có thể trú chân được.
Trong lòng cô lập tức vui vẻ, không ngờ tìm được nhanh như vậy, nghĩ đến việc chiều này sẽ dọn đến đây, cô vô cùng hớn hở.
Hẹn với Giang đại tỷ chiều nay sẽ dọn đến, xong ba người đi về.
Thím Trần còn phải về nhà một chuyến, sau đó lại chạy đến xưởng chuẩn bị cơm trưa.
Tô Nam liên tục nói cảm ơn hai người, đợi lúc ra khỏi đại viện thì nhớ kỹ đường đi, lập tức đến Cung Tiêu Xã ở gần đó mua đồ hộp và mứt táo, tặng cho nhà thím Trần và thím Hồ mỗi nhà một phần.
Nói thế nào thím Trần cũng không nhận: “Đều là đồng chí cả, tính toán gì chứ?”
Tô Nam nói: “Đây là một chút lòng thành của cháu, nếu thím không nhận, trong lòng cháu sẽ không yên. Sau này cháu ở đây, càng qua lại nhiều hơn, cháu còn làm phiền thím nhiều, nếu như cái gì cũng không nhận, cháu sẽ thấy rất ngại. Thím cứ nhận đi ạ, mấy cái này cũng không đáng giá.”
Nói xong đặt lên ghế trước cửa nhà thím Trần, chạy mất.
Thím Trần đuổi theo không kịp, nhìn bóng dáng cô thở dài, sau đó lại cười cười.
Bên phía thím Hồ cũng từ chối mấy lượt, sau đó mới nhận.
Thấy Tô Nam khách sáo như vậy, bà còn cố ý nói: “Nếu có chuyện gì cứ đến tìm thím, thím hiểu rõ vùng này.”
Trong lòng Tô Nam cũng có ý này, tất nhiên sẽ không khách sáo. Sau này ở gần nhau, giao tiếp với thím Hồ là chuyện rất quan trọng.
Đợi Tô Nam đi rồi, những người khác trong viện đều tìm tới hỏi thăm thím Hồ.
Không còn cách nào khách, cô gái xinh đẹp như vậy đúng là hiếm thấy mà.
Nhìn khí chất cũng không bình thường.
Thậm chí còn có người hỏi thăm ở đơn vị nào, muốn giới thiệu cho thanh niên nhà mình.
Thím Hồ nói: “Vội gì chứ? Con bé còn chưa dọn đến mà, nhìn mấy người nóng lòng chưa kìa. Đợi đi, đợi tôi hỏi thăm cho.”
Tô Nam tặng đồ xong, chạy đến xưởng làm việc.
Trên đường đi cô đang cân nhắc chiều nay làm sao dọn được nhiều đồ như vậy. Dù sao cũng hơi nhiều đồ, chỉ sợ phải mượn một chiếc xe kéo mới được. Hơn nữa cô còn lo một mình kéo không nổi, hay là dùng xe đạp chở.
Đang cân nhắc, bảo vệ canh cổng hô lên: “Này, đồng chí Tiểu Tô, có người tìm này.”