Tuy là tối qua tâm trạng không tốt lắm, nhưng mà khi nghĩ đến chuyện ly hôn, trong lòng cực kỳ vui vẻ. Buổi tối còn nằm mơ thấy mộng đẹp, mơ thấy mình rời khỏi nhà họ Châu, sống ngày tháng tự do tự tại tốt đẹp.
Thấy vẻ tiều tụy của Châu Ngạn, cô còn có lòng tốt an ủi một câu: “Sau này anh sẽ phát hiện ra sau khi chúng ta chia tay nhau, anh sẽ sống thoải mái hơn.” Không còn người phụ nữ nào ngày ngày làm phiền anh ta nữa.
Mặt Châu Ngạn càng đen hơn.
Nhưng mà anh ta vẫn không thể nào trách Tô Nam nhẫn tâm được.
Vì những chuyện không vui mà Tô Nam gánh chị đều là sau khi cưới, do mình và gia đình mình gây ra.
Cô muốn ly hôn, chỉ là muốn tránh xa những người và những chuyện không vui đó.
Châu Ngạn chỉ là không thể nào chấp nhận chuyện cô muốn ly hôn và chuyện cô không yêu mình.
Tối qua đã nghĩ cả đêm nhưng Châu Ngạn vẫn không thể chấp nhận chuyện này, cũng không tin Tô Nam không còn yêu mình. Tình cảm năm năm, sao lại nói hết là hết được? Chuyện này không thể nào, mấy hôm trước cô còn nhìn mình với ánh mắt tràn ngập tình yêu mà.
Lòng Châu Ngạn chua xót.
Anh ta lái xe đạp, dù thế nào cũng không thể gượng dậy tinh thần.
Tô Nam lại còn nhắc đến chuyện dọn đi nữa: “Sáng nay em sẽ đi tìm phòng, lúc nghỉ trưa là có thể dọn đồ đi được rồi, đến lúc đó em sẽ đến đơn vị đưa chìa khóa cho anh, hay là đặt ở dưới chậu hoa trước cửa?”
Nghe vậy, Châu Ngạn không thể nhịn được nữa, cắn chặt răng: “Đừng dọn đi, ít nhất là bây giờ đừng dọn, em cũng không có chỗ ở.”
“Không sao, em một mình dễ sắp xếp, tìm đại một chỗ ở là được.”
Châu Ngạn nói: “Nhưng một mình em ở ngoài không an toàn, an ninh mấy năm nay cũng không tốt.”
Tô Nam suy nghĩ đắn đo: “Sau này em cần phải thích nghi với cuộc sống như vậy, yên tâm đi, lúc tìm phòng em sẽ chú ý một chút, tìm một khu vực hoàn cảnh đơn giản, càng gần đơn vị càng tốt.”
Thấy khuyên không được, Châu Ngạn bỗng cảm thấy bất lực.
Giống như từ sau khi Tô Nam đề nghị ly hôn xong, cô càng ngày càng cách mình xa hơn, không bao giờ thuộc về mình nữa.
Anh ta nghẹn ngào nói: “Vậy anh tìm giúp em.”
“…” Tô Nam yên lặng một chút sau đó nói: “Châu Ngạn, em muốn bắt đầu quen với việc sống một mình.”
Đời trước vì cô không đủ can đảm rời xa Châu Ngạn, cứ sợ sống một mình sẽ không ổn, nên mới sợ này sợ kia. Bây giờ cô muốn tự mình đi từng bước một.
Sau khi ly hôn chắc chắn sẽ rất khó khăn, đây là chuyện không còn cách nào khác, Tô Nam cảm thấy mình phải bắt đầu chấp nhận hiện thực này.
Câu nói này của Tô Nam như là một cây gai khiến Châu Ngạn đau nhức.
…
Nhà ăn trong xưởng cũng chỉ bận một lúc, sau khi nhóm công nhân ăn cơm xong thì không còn bận nữa.
Lúc Tô Nam đi theo các thím rửa nồi rửa chén, nhân lúc hỏi thăm thím Trần xem xung quanh có phòng nào cho thuê không.
Mấy thím ở nhà ăn này đều là những người đã sống ở đây mấy chục năm, hiểu rất rõ hoàn cảnh ở đây.
Nghe thấy Tô Nam hỏi vấn đề này, những người khác đều nhìn cô, thím Cao lại nóng lòng không kiềm được hỏi: “Này, Tiểu Tô, cháu hỏi cái này làm gì thế? Muốn dọn ra ở với chồng à?”
Thím Lưu nói: “Không thể nào, không phải nhà của chồng cháu rất rộng à?”
Trước đó Tô Nam đã từng nhắc đến trước mặt họ, nói là phòng trong nhà rất rộng, đủ ở, nên sống chung với cha mẹ chồng.
Thím Trần nhớ đến sự thay đổi mấy ngày này của Tô Nam, bỗng cảm thấy có lẽ thật sự là cãi nhau với nhà chồng, sợ là con dâu này da mặt mỏng, đến lúc đó lại cãi nhau, bèn nói đỡ: “Không phải là hỏi cho người quen à?”
Nhưng Tô Nam lại cười rất thản nhiên: “Cháu thuê cho cháu.”
Nếu như đã muốn dọn ra ngoài, sau này chắc chắn cũng không giấu được ai, cố ý giấu cũng rất mệt, nên dứt khoát nói rõ ngay từ đầu luôn.
Nghe thấy vậy, ba thím đều nhìn Tô Nam.
“Cháu thuê? Cháu và chồng cùng dọn ra à?”
Tô Nam cười nói: “Thím à, cũng đâu thể như vậy, thím còn chưa nói cho cháu là có phòng hay không mà.”
Không báo tin tốt mà còn muốn hóng chuyện à?
Nghe vậy, thím Trần nói: “Thật sự không để ý, chỗ bọn thím nhà nào cũng eo hẹp, chắc chắn không ai ra ngoài thuê. Thím còn phải đi hỏi thăm.”