Bây giờ không có nhiều cơ hội đi học nhiều bằng sau này, nhưng cũng không phải không có điều kiện, có lớp học ban đêm, cô có thể vừa học vừa làm. Hình như cũng có cả kỳ thi tự do, đến lúc đó tự thi lấy một tấm bằng. Nhất định phải lấy một tấm bằng chính quy.
Lúc trong lòng đang tính toán này kia, Tô Nam đã về đến nhà, vẫn chưa mở cửa bên trong đã có tiếng nói chuyện.
Cụ bà lại nói xấu sau lưng cô.
Tô Nam nghĩ, cụ bà cũng đã một đống tuổi, cả ngày tính đến chuyện đuổi con dâu ra khỏi nhà, sao sức khỏe vẫn tốt như vậy chứ? Ngay cả mình cũng đã nằm trên giường bệnh, cụ bà này vẫn còn có thể làm mình làm mẩy được.
Người được Tô Nam gọi là cụ bà chính là mẹ của Châu Ngạn – bà Lý Văn Ngọc, đang “tâm sự” với con trai.
Bây giờ bà ta vẫn còn trẻ, mới hơn năm mươi tuổi, sống trong nhung lụa hơn nữa biết cách giữ gìn nhan sắc, nếp nhăn trên mặt cũng chưa nhiều.
Nhưng từ sau khi con dâu về nhà, tóc bà ta bỗng biến thành màu trắng, nếp nhăn trên khóe mắt cũng nhiều hơn. Lý Văn Ngọc cảm thấy tất cả đều vì rước được một cô con dâu mà mình không ưng.
Nhưng bà ta là một người thông minh, không khóc lóc la lối như một mụ điên, như vậy sẽ chỉ càng ngày càng đẩy con trai ra xa. Nếu không lúc trước bà đã không để đứa con gái nông thôn như cô bước vào cửa.
Bà ta sẽ âm thầm khiến con trai hiểu ra, lựa chọn trước đây của nó sai lầm cỡ nào.
“Trước đây cha mẹ không đồng ý cuộc hôn nhân này, mẹ không muốn con đau lòng mới đồng ý cho hai đứa kết hôn, cũng mong hai đứa sống hạnh phúc. Bây giờ con đã thấy những gì người lớn như cha mẹ nói là đúng chưa, không môn đăng hộ đối, quan điểm khác nhau, sau này sẽ khổ.”
Châu Ngạn cúi đầu đọc báo.
Lý Văn Ngọc tiếp tục nói: “Trước đây có không ít gia đình có điều kiện để ý đến con mà. Con kiếm đại ai cũng hơn nó. Không phải ý mẹ là muốn con tìm thêm người khác, ý mẹ là con thật sự rất giỏi, không nên nhọc lòng vì những chuyện cỏn con trong nhà.”
Châu Ngạn nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn chưa tối.
Lý Văn Ngọc thở dài: “Mẹ nghiêm túc đó, bây giờ vẫn còn có người hỏi thăm con kia kìa.”
Châu Ngạn cười nói: “Bây giờ cũng có rất nhiều người hỏi thăm cha con đấy thôi.”
Cha Châu với vẻ mặt uy nghiêm lập tức vỗ bàn. Cha Châu tên Châu Quốc Uy, nửa đời làm lãnh đạo trong xưởng, khi còn trẻ đúng là có thời điểm đào hoa, lúc này bị con trai trêu chọc, lập tức cảm thấy mất mặt.
Lý Văn Ngọc cũng không vui, giọng điệu hơi oán trách: “Có chuyện này cần nghiêm túc nói với con, chuyện cho chị con ở căn nhà đó, mẹ đã định nói rồi, con và chị con có quan hệ gì chứ? Hai đứa mới là người một nhà, dựa vào đâu mà cô ta bước vào nhà này thì chị con phải nhường nhịn chứ? Chị con vào ở nhà đó, cô ta còn làm ầm ĩ. Cô ta có tư cách gì làm ầm ĩ? Căn nhà đó là của cô ta à?”
Nói xong lại ấm ức thở dài: “Mấy câu này, mẹ cũng không dám nói trước mặt cô ta, cũng chỉ dám nói với con. Con có hiểu đạo lý trong chuyện này không. Không thể vì cưới vợ mà ngay cả chị ruột cũng không nhận, có phải không? Đạo lý này con phải giải thích cho cô ta hiểu.”
Bây giờ hễ nhắc đến chuyện nhà ở là Châu Ngạn lại thấy phiền, nói: “Chuyện này đã xong rồi, đừng nói nữa. Không phải căn nhà đó con đã để chị ở rồi à?”
“Đã cho chị con rồi, nhưng vì cô ta làm ầm ĩ nên khiến trong lòng cả nhà chúng ta đều thấy không thoải mái. Chỉ một chuyện này cũng khiến người ta chán ghét. Mẹ đã nói với con rồi, xuất thân và hoàn cảnh trưởng thành cũng quyết định tầm nhìn của một người, nếu là một đứa con dâu khác có điều kiện tốt hơn thì làm gì có chuyện như vậy. Cũng không phải ý mẹ là chọn cô ta là sai, mẹ muốn con khuyên cô ta, đừng vì việc này mà làm cả nhà mất vui, ảnh hưởng tình cảm gia đình.”
Lý Văn Ngọc cảm thấy tuy mình chỉ lờ mờ nói ra ý của mình, nhưng Châu Ngạn vẫn hiểu được, trong lòng cũng không thoải mái. Anh và Tô Nam cãi nhau, nhưng cũng không muốn nghe người khác chửi bới Tô Nam.