Kayden đến gần tôi và hỏi, "Tình trạng của ngài ta thế nào?"
"Không được tốt lắm. Tôi nghĩ mình cần điều trị vết thương trước và xem nó chuyển biến như thế nào.”
Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn vào mặt Enoch một lần nữa. Mọi người tập trung xung quanh tôi và Enoch.
"Đó có phải là một hộp thuốc không?"
Yuanna tò mò nhìn bộ sơ cứu mà Ruzef mang theo. Arthdal
vẫn khoanh tay và vẫn nhìn tôi với vẻ không tin tưởng.
“Tiểu thư, cô định điều trị sao? Cô ư? Ta biết cô giỏi mọi thứ. Nhưng đây là một vấn đề khác. Và nếu xảy ra sai sót, cô có chịu trách nhiệm không?”
Arthdal
phớt lờ Enoch, nhưng bí mật quan tâm đến anh.
Tôi ngước nhìn Arthdal
với đôi mắt dữ tợn. Mắt anh ta chạm mắt tôi, và anh ta giật mình kinh ngạc.
Yuanna nhìn hai chúng tôi một cách lần lượt và sau đó mắng Arthdal.
“Dù sao thì ngài cũng không giúp được gì, nhưng tiểu thư sẽ làm tốt hơn một người không làm gì.”
Sau đó, cô vẫy tay với Arthdal
như thể bảo anh ta tránh ra. Arthdal
bỏ đi với vẻ mặt có phần đáng thương.
“Nếu ngài muốn giúp, xin hãy ngậm miệng lại, thưa Điện hạ.”
Kayden, người đang ngồi cạnh tôi, nhìn Arthdal
và tặc lưỡi.
"Này, Đô đốc, ngươi nghiêm túc đấy à?"
"Đã một thời gian kể từ khi Đô đốc nói điều gì đó đúng."
Bất ngờ thay, trước sự phản bác của Arthdal, Ruzef đã bảo vệ Kayden. Sau đó, Arthdal
nhìn lại Ruzef với vẻ mặt bàng hoàng vì cảm giác bị phản bội.
“Tổng giám mục, sao ngươi có thể ……”
“Điều quan trọng lúc này là điều trị, phải không? Người duy nhất trong số chúng ta có thể sử dụng chỗ thuốc này là tiểu thư Floné.”
Ruzef cắt lời Arthdal. Kayden, người đang lặng lẽ quan sát Ruzef, mỉm cười với vẻ mặt buồn cười và cãi nhau với anh.
"Này Ddakkari, ngươi đang nói quá nhiều."
"Gì chứ? Ta đứng về phía ngươi đấy, đồ phù thủy bẩn thỉu… ..! ”
Ruzef, người đã bảo vệ Kayden từ nãy đến giờ, bừng giận.
"Những thứ hỗn xược đi theo cặp."
Arthdal
nhìn Ruzef và Kayden và lắc đầu.
Đó hoàn toàn là một mớ hỗn độn.
“Các ngài làm ơn ra khỏi đây được không? Các ngài ồn ào quá. Hiện tại Enoch đang bị ốm, ngài ấy cần được điều trị và nghỉ ngơi.”
Lời nói của tôi khiến ba người đàn ông im lặng. Diego và Yuanna ngay từ đầu đã ngồi yên lặng nên họ không làm phiền tôi.
Tôi thở dài và nhìn bộ đồng phục của Enoch nằm đó. Ngay từ đầu chiếc áo khoác đã bị sờn rách, bây giờ anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đã rách nát.
"Enoch, tôi cần chữa trị vết thương cho ngài, vì vậy tôi sẽ cởϊ áσ của ngài."
Enoch nhẹ nhàng cau mày trước lời nói của tôi, và từ từ gật đầu.
Tôi liếc sang Kayden đang ngồi cạnh tôi. Sau đó, anh giúp tôi cởϊ áσ sơ mi của Enoch để vết thương không bị mở ra nhiều nhất có thể.
"Urgh."
Enoch lại rên lên một tiếng đau đớn. Anh ấy có vẻ rất đau khi chiếc áo sơ mi dính vào vết thương của mình được cởi ra.
Cơn đau dường như truyền sang tôi, vì vậy tôi nhăn mũi và nhìn vào biểu hiện của Enoch.
Nhìn anh hít thở sâu vài cái, tôi cởi hẳn áo sơ mi ra và xem xét kỹ vết thương. Cơ bụng săn chắc, đáng ngưỡng mộ, thậm chí không thể nhìn thấy được vì vết thương nghiêm trọng.
"Ôi Chúa ơi, cái này nghiêm trọng quá."
Yuanna lầm bầm, che miệng bằng cả hai tay. Như cô nói, vết thương của anh thật sự rất sâu.
Tôi kiểm tra số chất khử trùng còn lại. Tôi cũng kiểm tra tình trạng của thuốc mỡ để bôi lên vết thương nhỏ. Sau đó, tôi thấm ướt một miếng vải bằng nước mà Ruzef đã mang theo để lau máu và bụi bẩn trên vết thương.
“Bỏ cái này vào miệng Enoch. Nó sẽ đau đấy.”
Tôi cuộn một mảnh vải may váy từ hộp thuốc và đưa cho Ruzef, người đang ngồi ở phía bên kia. Ruzef ngay lập tức đặt miếng vải cẩn thận vào miệng Enoch.
Tôi băng vết thương bằng một miếng vải vô trùng để máu không chảy ra.
Lông mày của Enoch nhíu lại. Chẳng hiểu sao, tôi cảm giác được cơn đau nên cau mày mà không nhận ra.
Một lúc sau, tôi thấy máu đã ngưng ở một mức độ nào đó nên tôi đã chuẩn bị thuốc sát trùng.
"Enoch, nó sẽ đau đấy nhé."
Enoch gật đầu như thể anh ổn với những gì tôi nói. Tôi đổ thuốc khử trùng trực tiếp lên vết thương của anh ấy.
"Urgh!"
Enoch, người đang rêи ɾỉ trong cơn đau, chịu đựng rất tốt.
Sau khi kiểm tra nước da của anh, tôi băng bó vết thương đã được khử trùng và bôi thuốc mỡ lên những vết thương bị trầy xước nhẹ.
Vấn đề là vết thương lớn cần phải khâu. Bộ sơ cứu cũng chứa các vật liệu băng cần thiết để khâu.
Tuy nhiên, do phơi nhiễm trong thời gian dài trong tình trạng có nguy cơ nhiễm trùng nên việc khâu lại không đảm bảo an toàn.
“Vết thương hở rộng. Tôi nghĩ mình sẽ phải đợi cho đến khi da thịt lành lại.”
Tôi đã hoàn thành việc cắt băng, cố định bằng kẹp và cho số thuốc còn lại vào hộp sơ cứu.
“Tốt hơn là nên giữ vết thương được băng lại. Ngoài ra, tôi nghĩ tốt hơn là nên để vết thương lành một cách tự nhiên.”
Mọi người vây quanh Enoch và nhìn tôi.
Và những đôi mắt ấy giống như ……
Họ giống như những người bảo vệ lắng nghe tiến trình của bệnh nhân từ bác sĩ trong phòng cấp cứu.
Tôi đã nhìn nước da của Enoch với một suy nghĩ phi lý như vậy.
Vuốt ve mái tóc của anh, tôi nói thêm, "Nó sẽ để lại sẹo và sẽ rất lâu, nhưng tôi sẽ chăm sóc ngài."
“Tôi cũng sẽ giúp. Điều trị cũng là chuyên môn của tôi. Tôi cũng đã học được tất cả các loại thuốc mới từ tiểu thư.”
Ruzef nói với tôi với vẻ mặt bình tĩnh.
"Cảm ơn ngài."
“Nhân tiện, điều này thực sự tuyệt vời. Tôi không biết tất cả là về cái gì nữa."
Yuanna nhìn hộp thuốc và nói.
Kayden trả lời, “Ta biết, đúng vậy. Ta đã đến lục địa phía đông, nhưng không có ngôn ngữ nào như vậy."
Tôi thất thần nhìn anh. Sau đó nhanh chóng đưa ra một cái cớ.
“Uh, à thì…..., có một nhóm dân tộc thiểu số tên là Hàn Quốc ở lục địa phía đông. Tôi chắc chắn không ai biết.”
Những người nghe tôi hỏi nhau, "Hàn Quốc là ở đâu?" với những khuôn mặt tò mò.
Bỏ qua những ánh nhìn của họ, tôi đặt tay lên má Enoch đang ngủ để kiểm tra xem anh có bị sốt không.
Túi váy của tôi vặn vẹo và Eunji, người đang trốn, lặng lẽ thò đầu ra ngoài.
"Ahh!"
Ruzef giật mình và lùi lại.
Eunji bị tiếng hét của anh làm cho giật mình nên vội vàng núp vào lòng bàn tay tôi.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve nó để nó bình tĩnh lại.
"tiểu thư, đó có phải là một con quái vật không?"
Ruzef hỏi tôi, không thể rời mắt khỏi Eunji với khuôn mặt tái mét.
“Nó trông giống như một con quái vật trăn……”
Trước khi tôi có thể trả lời, Diego đã rút kiếm. Kayden ngay lập tức nâng dao găm của mình lên, và Ruzef vội vã bước tới trước mặt tôi.
Anh chạy đến chỗ tôi và đứng đó như để bảo vệ tôi.
"Bây giờ ngươi đang làm gì vậy!"
Ruzef gầm lên với vẻ mặt giận dữ.
Tôi đã thấy anh ấy lo lắng hoặc khó chịu rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy Ruzef tức giận như thế này.
“Nó là một con quái vật. Nó nguy hiểm."
Không chút kích động, Diego chĩa kiếm về phía Eunji.
Eunji run rẩy, trèo lên người tôi, nằm xuống vai tôi và giấu mặt qua mái tóc của tôi.
Tôi vuốt ve Eunji và nhìn Diego.
"Ngài làm cậu nhóc sợ hãi!"
Khi tôi cất giọng, đột nhiên có một sự im lặng đến rợn người.
Tại sao mọi người lại nhìn tôi như vậy?
"Gì? Sao cơ chứ?"
Tôi bối rối nhìn quanh và hỏi. Diego, người đang chĩa kiếm về phía tôi, hạ nó xuống.
Yuanna nói với tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Tôi, tôi chưa bao giờ thấy tiểu thư Floné tức giận như vậy.”
"Lần đầu tiên tôi ghen tị với con rắn đó."
"Bất cứ ai nhìn thấy nó sẽ nhầm nó với một con rắn cưng."
Yuanna, Kayden và Arthdal
lần lượt nói, và Diego đưa ra câu cuối cùng, "Hãy cho chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra."
“Tôi đã nói với ngài là tôi sẽ giải thích. Và tôi không nghĩ rằng đó là những gì một người đàn ông cầm kiếm nên nói, Chỉ huy Diego.”
Tôi nói với anh ta mà không hề che giấu sự tức giận của mình. Người đàn ông đó đã không ngần ngại chĩa kiếm về phía tôi.
"Ta xin lỗi, tiểu thư."
Cuối cùng, Diego đã xin lỗi tôi.
Tôi chấp nhận lời xin lỗi của Diego với vẻ mặt khó chịu và giải thích những gì đã xảy ra.
Tất nhiên, tôi không đề cập đến câu chuyện khiến Kayden không tin tưởng vào tôi.
Đầu tiên, tôi đi đến vách đá với Kayden và bị ngã sau khi bị một con quái vật tấn công, và tìm thấy một quả trứng ở nơi tôi tỉnh dậy. Quả trứng đi theo tôi đã nở và Eunji được sinh ra.
Sau khi giải thích tình huống mà Eunji dường như đã đánh dấu tôi, mọi người nhìn Eunji trên vai tôi với vẻ mặt kinh ngạc.
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy một con quái vật đánh dấu vào con người”, Ruzef lẩm bẩm.
Khi tôi nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu, anh từ tốn giải thích cho tôi.
"Thông thường, dấu ấn được tạo ra trên những kẻ săn mồi hàng đầu, nhưng quái vật không công nhận con người là kẻ săn mồi hàng đầu."
Ohh. Khi tôi thốt lên, Kayden, người vẫn đang suy nghĩ, tiếp tục, “Nếu đó là một con trăn, sẽ rất khó để tìm ra một cá thể khác để đánh dấu bởi vì nó đã là một kẻ săn mồi hàng đầu. Nhưng nó có thể đánh dấu vào con người không phải là không thể. Tất nhiên, với tiền đề là ngươi có nội lực.”
Tôi dùng ngón tay vỗ nhẹ vào Eunji, người vẫn giấu mặt trong tóc tôi.
Tiền đề rằng tôi có nội lực sao… ..?
“Lượng nội lực mà cô có là rất lớn, tiểu thư.”
Sau đó, Arthdal
đột nhiên nói chuyện.
Những gì anh ta nói là sự thật. Trong quá khứ, giáo viên dạy ma thuật của Margaret đã nói, "Tiểu thư có một lượng nội lực khá lớn, vì vậy nếu người phát triển thể lực của mình, người có thể kiểm soát lượng nội lực đó."
Nhưng dù sao thì Kayden cũng phải có nhiều nội lực hơn tôi chứ, vậy tại sao Eunji lại chọn tôi?
Và ma thuật không thể được sử dụng trên hòn đảo này ngay từ đầu.
Tôi nghiêng đầu, nhíu mày và hỏi Arthdal, "Nhưng làm sao ngài biết tôi có bao nhiêu nội lực?"
Anh thờ ơ nhún vai, sau đó dùng ngón tay gõ nhẹ lên mi mắt và mỉm cười.
"Ta có đôi mắt để nhìn thấy điều đó."