Mắc Kẹt Trên Đảo Cùng Các Nam Chính

Chương 65

Cảm giác như lông tơ toàn thân dựng đứng.

Khi tôi nhìn thấy nó lần trước, nó to bằng nắm tay, nhưng lần này dường như nó đã lớn hơn.

“Cái gì thế này, Margaret? Không phải cái này giống cái chúng ta đã thấy trên vách đá sao?”

Kayden cau mày và cúi xuống nhìn quả trứng.

“Tôi …… Tôi nghĩ nó đã lớn lên.”

"Huh?"

"Và nó không ngừng đi theo tôi."

"Đây là……?"

Kayden lần lượt nhìn tôi và quả trứng với vẻ không tin.

“Chà, thật kỳ lạ khi một thứ gì đó em để lại trong rừng lại được tìm thấy trên một vách đá.”

"Nhưng nếu đây thực sự là một quả trứng quái vật thì sao?"

Nghe tôi nói, Kayden nhìn chằm chằm vào quả trứng bạc với vẻ mặt đầy suy tư.

“Đó là một quả trứng kì lạ, vì vậy tốt hơn hết là em nên tống khứ nó đi.”

Khi Kayden đưa tay chạm vào quả trứng, tôi vội vàng nắm lấy cổ tay anh. Anh nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.

"Tôi sẽ làm điều nó. Lỡ ngài bị thương thì sao?”

Kayden ngay lập tức rút tay về. Một lần nữa, khói đen bốc ra từ quả trứng. Kayden ngạc nhiên nhìn quả trứng.

“Hãy cẩn thận, Margaret.”

Tôi gật đầu và cẩn thận nhặt quả trứng lên.

"Em ổn chứ?"

"Ừ, chỉ là quả trứng hơi ấm."

Tôi lại nhìn vào quả trứng. Tại sao nó tiếp tục trở nên lớn hơn? Nó sẽ phát triển lớn đến mức nào?

“Tôi nghĩ đây thực sự là một quả trứng quái vật. Thật kỳ lạ khi một quả trứng ban đầu có kích thước bằng ngón tay lại có thể phát triển lớn như thế này.”

Kayden gật đầu trước lời nói của tôi.

“Hãy cứ ném nó đi thôi.”

Tôi gật đầu và đi theo anh ta, đặt quả trứng xuống trong khu rừng cách xa giường của tôi.

Và chúng tôi lặng lẽ quay lại và ngủ dưới gốc cây.

Tôi vào trong và Kayden đang nằm ở bên cạnh lối vào, nhưng bên trong rất chật chội, vì vậy tôi không còn cách nào khác ngoài việc nằm sát vào anh ấy.

Thật khó chịu và tôi cứ lăn lộn mãi.

Một cánh tay dày ôm lấy eo tôi. Tôi cảm thấy một vòng tay vững chắc và ấm áp trên lưng mình.

Kinh ngạc, tôi cứng đờ nhìn lên và bắt gặp đôi mắt đỏ của Kayden.

“Trông em không thoải mái. Ta nghĩ thế này sẽ tốt hơn. Nó chật chội”, anh nói một cách khô khan như thể không quan tâm.

Tôi chỉ chớp mắt khi ở trong vòng tay của anh. Kayden dường như không thực sự thích làm bất cứ điều gì, vì vậy sẽ rất lạ nếu tôi đẩy anh ra.

Thực ra, tôi còn dễ ngủ hơn khi được ôm trong căn phòng chật chội dưới gốc cây này.

Cuối cùng, tôi nhắm mắt trong vòng tay anh mà không hề phản đối.

Đột nhiên, Kayden phá vỡ sự im lặng bằng cách hỏi, "Margaret, em không nghĩ chúng ta cứ ở bên nhau như thế này sẽ tốt hơn sao?"

Anh hỏi tôi bằng một giọng trầm, như thể thì thầm.

Tôi gục mặt vào ngực anh, sau đó cẩn thận ngẩng đầu lên.

Tôi gặp lại đôi mắt đỏ hoe của Kayden. Anh ta nhìn xuống tôi và hỏi với giọng khàn khàn.

"Em có muốn rời đi chỉ với ta không?"

Rõ ràng, Enoch cũng đã đưa ra đề nghị này với tôi. ‘Chúng ta hãy cùng nhau rời đi. Giống như lần đầu tiên vậy.’ Đại loại vậy.

“…… ngay cả nếu chúng ta đi cùng nhau. Thật vô nghĩa nếu không có chìa khóa mà nữ thánh có. "

Bên cạnh đó, có một bộ dụng cụ sinh tồn (thuốc và lựu đạn bổ sung, v.v.) trong ba lô của Kayden trong căn chòi.

Thay vì trả lời "Tôi muốn rời đi" hoặc "Tôi không muốn rời đi" với anh, tôi đã cho anh câu trả lời thực tế.

Đôi mắt màu đỏ nhìn tôi nheo lại như đang đoán xem tôi đang nghĩ gì.

"Em chỉ có sự sống sót trong đầu thôi, phải không?"

"Vậy thì tôi nên nghĩ về điều gì khác trong tình huống này đây?"

Trước câu hỏi của tôi, Kayden mở to mắt trong giây lát và phá lên cười. Có lẽ vì tôi ở trong vòng tay của anh nên tôi có thể cảm nhận được l*иg ngực của anh đang chuyển động lên xuống rõ ràng.

Sau một lúc, Kayden nhìn tôi với một nụ cười rất tươi. Khuôn mặt của anh gần quá.

“Chà, ta thích nó. Đừng thay đổi và hãy cứ như vậy."

Anh nhẹ nhàng ôm chặt lấy tôi. Sau đó, anh dựa cằm vào đầu tôi và nói, "Dù sao thì, em cũng sẽ đáp lại những người khác như vậy mà, phải không?"

Trước lời nói của anh, tôi gật đầu mà không nói lời nào.

“Vậy thì được rồi,” anh nói với một nụ cười.

Tất nhiên, tôi không hiểu anh muốn nói gì và chỉ chớp mắt bối rối trong vòng tay anh.

Ý anh ta là cái quái gì vậy?

14. Tình cờ nhặt được Eunji

Khi tôi mở mắt ra, tôi vẫn ở trong vòng tay của Kayden.

Vì chúng tôi đối mặt với nhau, chúng tôi tự nhiên duy trì nhiệt độ cơ thể của mình, vì vậy chúng tôi có thể chìm vào giấc ngủ mà không run rẩy vì lạnh.

Tôi nhìn vào khuôn mặt trẻ thơ của Kayden, người đang ngủ rất say.

‘Khuôn mặt khi ngủ của anh cũng giống như một thiên thần nữa.’

Sẽ thật tuyệt khi anh có thể bớt đi một chút điên rồ khỏi đôi mắt mình.

Tôi cẩn thận đứng dậy và ra khỏi gốc cây. Rồi tôi lặng lẽ ngồi ở lối vào gốc cây và ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời.

Mặt trời lên rồi.

xào xạc.

Và ngay sau đó, có một âm thanh của một cái gì di chuyển gần đó.

Tôi rút dao găm của Kayden và nhìn xung quanh. Vai tôi cứng đờ vì căng thẳng.

Tôi đã nghĩ quái vật sẽ không xuất hiện vì mặt trời đã lên, nhưng không phải quái vật xuất hiện ngay cả khi mặt trời lặn sao? Ta không bao giờ biết.

Sau đó, tôi nhìn thấy một vật thể tròn màu bạc xuyên qua bụi cỏ và thở dài.

“Haizz …… lại là ngươi đấy à? Bây giờ ta mệt rồi."

Đó là quả trứng bạc mà tôi đã thấy trước đây. Bây giờ, rõ ràng là quả trứng này đã theo tôi.

Ý tôi là …… tôi không biết làm thế nào mà tôi lại bị theo đuôi bởi một quả trứng tròn không có mắt, mũi hay miệng.

Không thể xác định được sinh vật đó có nguy hiểm hay không vì tôi thậm chí còn không biết đó là loại sinh vật nào.

Tôi cúi xuống trước quả trứng trong khi chống cằm để quan sát nó.

nứt.

nứt.

Quả trứng bạc bắt đầu nứt.

"Cái gì……?"

Tôi giật mình đến mức không thể cử động và chỉ nhìn chằm chằm vào quả trứng.

nứt.

Mặt trên của quả trứng nứt ra và có thứ gì đó đang ngoằn ngoèo bên trong.

Cái quái gì vậy, tôi đang mơ sao?

Và khi tôi nhìn thấy thứ gì đó trơn trượt thò đầu qua lớp vỏ nứt nẻ, tôi hét lên và lùi lại.

“Ahh! Ră- ră- rắn ……!”

"Gì cơ?!"

Kayden, người tỉnh dậy vì ngạc nhiên vì tiếng hét của tôi, đến gần tôi với khuôn mặt ngái ngủ và kéo tôi vào lòng.

"Em làm ta giật mình."

Kayden dụi mắt và vùi mặt vào vai tôi.

"Đây không phải là lúc cho những đυ.ng chạm không cần thiết."

Tôi đẩy anh ta ra, cảnh cáo anh, và nhìn con rắn con chui ra khỏi trứng.

Những cái vảy bạc sang trọng lấp lánh xuyên qua lớp vỏ đập vào mắt tôi. Nó vặn vẹo một hồi rồi đẩy đầu ra.

"Ahh!"

Tôi ngạc nhiên đến mức suýt ngã ngửa ra hét lên, nhưng Kayden lại nhẹ nhàng nắm lấy vai tôi.

Tuy nhiên, chắc hẳn con rắn con đã bị tiếng hét của tôi làm cho giật mình nên run rẩy rồi vội vàng chui đầu vào trong vỏ.

Sau khi nấp trong vỏ một lúc, con rắn con lại cẩn thận thò đầu ra khỏi vỏ.

Sau đó, khi ánh mắt của nó gặp lại tôi, nó nao núng và lại trốn vào trong vỏ.

"Thứ đó trông giống như một con giun đất nhút nhát hơn tôi nghĩ."

Tôi bình tĩnh lại trái tim đang giật mình khi chứng kiến

con rắn con liên tục thò đầu ra và lẩn trốn.

"Ta không nghĩ đó là một con quái vật."

Ý anh là anh không chắc đó có phải là một con quái vật hay không?

Tôi lùi lại và nấp sau lưng Kayden. Tôi nhìn trộm con rắn con từ sau lưng Kayden, nhưng con rắn con giao tiếp bằng mắt với tôi lại nao núng.

Con rắn con luồn lách trong vỏ và ẩn mình như tôi.

Kayden khoanh tay và lần lượt nhìn tôi và con rắn con.

"Em đang làm gì vậy?"

"Tôi ngại."

"Với một con rắn con sao?"

"Đúng vậy."

Trước câu trả lời của tôi, Kayden nhìn lại tôi như thể điều đó thật buồn cười. Không hiểu sao, anh có vẻ thấy tôi dễ thương.

Cảm ơn vì nghĩ tôi dễ thương, nhưng tôi hy vọng anh làm gì đó với con rắn kia.

"Ngài có nghĩ rằng nó chỉ là một con rắn không?"

Trước câu hỏi của tôi, Kayden xem xét nó một cách cẩn thận một lần nữa.

"Chà, nó không giống một con quái vật."

Nghĩ lại thì, chẳng phải nó đã theo tôi như một bóng ma ngay cả khi nó còn là một quả trứng sao? Nó có thể làm được điều đó không nếu nó không phải là một con quái vật ……?

Khi thời gian trôi qua, nỗi sợ hãi dường như đã biến mất, và sinh vật đó tự rút mình ra khỏi lớp vỏ của nó.

Tôi lặng lẽ lẩm bẩm khi nhìn nó, "Nếu nó không phải là một con quái vật mà là một con rắn bình thường, tốt hơn là bắt nó ……"

"Gì cơ? Tại sao?"

Kayden hỏi tôi với vẻ bối rối.

“Nó có rất nhiều protein. Bây giờ tôi đói. "

Tôi vừa dứt lời, rắn con giật mình và lại vội vàng trốn vào trong vỏ.

Có vẻ như nó thực sự hiểu những gì con người đang nói.