Mắc Kẹt Trên Đảo Cùng Các Nam Chính

Chương 50

Tôi cúi xuống và nhặt nó lên một cách cẩn thận.

Tôi tưởng nó có màu trắng tinh, nhưng khi nhìn kỹ lại thì đó là một quả trứng màu trắng bạc, sáng bóng.

"Nó có phải là một quả trứng chim không?"

"Nó có thể là của một con quái vật."

Kayden nói, đặt cằm lên mu bàn tay, "Nếu không biết, tốt hơn là em nên đặt nó xuống."

Đồng ý với anh ta, Enoch lẩm bẩm, "Vậy thì có thể sẽ nguy hiểm, vì vậy tốt hơn là nên đặt nó xa căn chòi hơn một chút."

Tôi đi rất xa ra khỏi căn chòi, đặt quả trứng xuống, và sau đó quay trở lại chòi.

*

Khi tôi trở lại, căn chòi đã ồn ào.

Khi tôi đi vào căn chòi với Enoch và Kayden, tôi ngạc nhiên khi thấy chòi lộn xộn.

Tôi hỏi Ruzef, "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Ruzef với khuôn mặt đỏ bừng quay sang tôi.

Kìm nén tiếng cười của mình, anh ta nói, “Oh, tiểu thư, em nên ra ngoài một lúc. Pfft, nếu em ở đây, em sẽ thấy điều gì đó tồi tệ.”

Đúng lúc, Diego nhảy xuống từ tầng hai trong bộ quần áσ ɭóŧ của anh ta.

Khi nhìn thấy tôi, anh ta hét lên kinh ngạc. Cùng lúc đó, những bàn tay to lớn vươn ra từ hai bên tôi và che mắt tôi. Đó là Enoch và Kayden.

"Cái quái gì thế này, Chỉ huy Diego?"

Có thể nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Enoch. Tiếng ồn ào xuống cầu thang và tiếng Kayden cười như điên rất hỗn loạn.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

“Ngài Diego có vẻ như đã bị mất quần áo. Anh ta đã đến một thung lũng gần đó để tắm rửa buổi sáng, nhưng trong lúc đó, quần áo của anh ta không thấy đâu nữa nên anh ta đã lên đây chỉ với chiếc qυầи ɭóŧ trên người.”

"À, đó là những gì đã xảy ra."

Tôi không thể nào chịu được và phá lên cười một cách sung sướиɠ.

Sau đó, bàn tay che mắt của tôi được hạ xuống và cơ thể tôi quay lại. Enoch quay tôi lại theo hướng mà Diego khuất tầm nhìn.

“Không thể nào, Margaret ……”

Tôi mỉm cười với Enoch.

"Ta cũng đã đến thung lũng trước đó."

Kayden, người đang đứng cạnh tôi, choàng tay qua vai tôi và hỏi, kìm lại tiếng cười.

"Đó có phải là việc làm của em không, Margaret?"

"Điều đó nghĩa là sao?"

Ruzef nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.

Tôi liếc nhìn Ruzef, rồi nhìn thấy Diego phía sau anh ta, trên người chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, và quay đầu lại. Tội nghiệp cho đôi mắt của tôi.

Tôi quay sang Enoch và lớn giọng để Diego có thể nghe thấy tôi.

“Có một câu nói gọi là "nhân quả". Điều này có nghĩa là ngươi nhận lại nghiệp chướng cho những gì ngươi đã làm. Vậy tại sao một kĩ sĩ lại làm những việc đồϊ ҍạϊ như ăn trộm váy của phụ nữ vậy?"

"Này, tiểu thư, cô đã ăn trộm quần áo của ta sao?"

"Tôi không ăn trộm nó, ngài chỉ gặt hái những gì mình đã gieo thôi."

Tôi ngụy biện rất khéo léo và phá lên cười sảng khoái.

Chưa kể biểu cảm của Enoch khi nhìn tôi đã thay đổi một cách tinh tế, lúc này thật là vui.

"Ta xin lỗi."

Sau đó, giọng nói của Diego đã được nghe thấy. Tôi đã cố quay lưng lại với sự ngạc nhiên, nhưng Enoch đã nắm lấy vai tôi quá chặt để tôi không thể đối mặt với Diego.

“Đừng nhìn lại. Rất xấu."

Trước những lời của Enoch, tôi nhẹ nhàng gật đầu, và Kayden một lần nữa ôm bụng cười.

“Lúc đó, ta đã không được tỉnh táo. Ta đã không ngừng suy ngẫm về những gì đã xảy ra ngày hôm đó và tự trách mình.”

Ở trên hòn đảo này không có lựa chọn nào khác ngoài việc trở nên mất trí. Nhưng đó là tất cả những gì tôi hiểu.

"Ngài đã định sử dụng chiếc váy của tôi để làm gì vậy?"

"Ta định đưa nó cho nữ thánh."

Cho Yuanna?

“Nữ thánh cũng có quần áo ……”

Sau đó, tôi chợt nhớ ra rằng quần áo của Yuanna tồi tàn hơn của tôi một chút, nhưng đó không phải là lý do để biện minh cho việc ăn trộm quần áo của người khác.

Tôi cân nhắc một lúc rồi hỏi lại anh ta.

"Tại sao ngài đã không xin lỗi ngay lập tức?"

Tôi khoanh tay hỏi Diego mà không nhìn lại.

“Điều đó …… đây nghe có vẻ giống như một cái cớ nhưng ta đang xem xét thời điểm để xin lỗi”, Diego nói trong tuyệt vọng.

Tôi lắng nghe lời xin lỗi của anh và suy nghĩ một lúc. Tốt hơn là từ chối hay chấp nhận lời xin lỗi của anh ta đây?

Tôi không nghĩ rằng việc chấp nhận lời xin lỗi của anh ta dễ dàng như vậy là đúng. Tôi quyết định không trả lại quần áo cho anh ta cho đến chiều nay.

Đúng lúc, cửa trước của căn chòi được mở ra, Yuanna và Arthdal

bước vào.

“Tất cả mọi người đang làm gì vậy? Ohh!”

Yuanna nhìn tôi với vẻ khó hiểu và hét lên khi nhìn qua lưng tôi. Cùng với tiếng hét của Arthdal, Diego đã bị mắng lần thứ hai.

*

Tôi đã không nói cho anh ta biết quần áo của anh ta ở đâu cho đến khoảng buổi tối.

Quần áo của Diego ở dưới giường của Arthdal. Chắc hẳn anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm kiếm dưới gầm giường của thái tử.

“Đúng như dự đoán, Margaret rất có khiếu hài hước.”

Sau sự việc đó, Kayden đã thuyết phục tôi nghĩ ra một cách khác để chơi khăm Diego.

"Tôi mệt."

Cần một lượng thời gian và tâm trí đáng kể để trêu chọc ai đó hoặc trả thù.

"Điều đó thật tệ."

Kayden mím môi như thể anh đang thất vọng. Sau cùng thì, anh sẽ không bỏ cuộc chỉ với một lần thử.

***

Sau khi đun cháo với nấm và ăn tối xong, chúng tôi tổ chức một buổi họp mặt. Đó là để thảo luận về những kế hoạch trong tương lai.

Chúng tôi cùng nhau ngồi trước đống lửa. Chắc hiếm khi thấy các quý tộc bậc cao ngồi dưới đất như thế này mà hội họp.

Những người ban đầu tuân theo cách cư xử giờ đã thích nghi một cách tự nhiên với môi trường khắc nghiệt này. Có lẽ nếu thời gian trôi qua lâu hơn, ngay cả địa vị của nhau cũng trở nên vô nghĩa.

Tôi hy vọng tất cả họ đều giữ được lí trí của mình cho đến khi chúng tôi rời khỏi hòn đảo này.

"Chúng ta sẽ bắt đầu cuộc họp chứ?"

Trong khi chìm đắm trong những suy nghĩ như vậy, tôi nghe thấy giọng nói của Enoch và ngẩng đầu lên.

Cuộc họp được chủ trì bởi Enoch, người đã có nhiều kinh nghiệm với các cuộc họp nội các và các cuộc họp chiến thuật.

Tôi nghĩ Arthdal

sẽ phản đối, nhưng anh ta dường như chẳng có hứng thú gì với cuộc họp cả, và anh ta cứ khoanh tay và mỉm cười ranh mãnh trong suốt thời gian qua với thái độ bất hợp tác.

"Thực sự không có gì mà cô có thể đoán được sao, nữ thánh?"

Trước giọng nói đanh thép của Enoch, tôi lại ngẩng đầu lên. Ngay cả khi nghe thấy lời quở trách của Enoch, Yuanna vẫn lắc đầu với vẻ mặt bình thản mà không bị đe dọa.

"Không. Tôi không biết gì ngoài chiếc chìa khóa bên cạnh khi tôi tỉnh dậy.”

Enoch nhìn vào mặt Yuanna.

Tôi chống cằm nhìn anh với một cảm giác có phần kỳ lạ.

Enoch hoàn toàn không phải là kiểu người sẽ rơi vào lưới tình ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ngay cả trong nguyên tác, tôi nhớ rằng anh ấy đã dần dần bị thu hút bởi Yuanna trước khi cuối cùng phải lòng cô ta.

Có thể anh vẫn đang trong quá trình phải lòng?

Enoch, Kayden, và Tổng giám mục Ruzef, những người từng có thái độ thù địch với tôi, bây giờ cũng chỉ tốt vừa đủ với tôi.

Tôi không được quên rằng họ có thể trở thành người của Yuanna trong tương lai. Đừng mất cảnh giác, Margaret!

Tôi cẩn thận quan sát ánh mắt của Enoch nhìn Yuanna.

Nhưng dù tôi có quan sát thế nào đi chăng nữa, thì cái nhìn của Enoch đối với Yuanna giống như ……

"Cô thậm chí không biết cánh cổng thoát hiểm ở đâu?"

Enoch hỏi Yuanna một lần nữa.

Nó giống như đang thẩm vấn một tội nhân.

Ánh mắt của nam chính nhìn nữ chính có thể như vậy sao?

“Không phải ngài đang hỏi quá nhiều sao? Ngài đã dọa sợ nữ thánh đấy.”

Diego nói như thể đang bảo vệ Yuanna. Tất nhiên, Yuanna trông không hề sợ hãi.

Enoch nghiêng đầu.

“Chỉ huy Diego.”

Có thể nghe thấy giọng nói trầm của Enoch. Đôi mắt vàng của Enoch, nhìn chằm chằm vào Diego, sáng lên một cách khủng khϊếp như thể chúng sắp nghiền nát kẻ thù.

Bầu không khí ngoạn mục khiến tôi nhớ đến sự thật rằng Enoch là Thái tử của Đế quốc, đồng thời cũng là Chỉ huy Mặt trận, người đã dẫn dắt cuộc chiến đến thắng lợi.

"Ta có cần phải luôn nhắc ngươi duy trì cách cư xử của mình không?"

Diego không có gì để nói. Ừ, sẽ rất lạ nếu anh kì lạ có điều gì đó muốn nói.

"Khi ngươi trở lại Đế quốc, hãy chuẩn bị cho việc bị giáng chức."

Trước lời nói của Enoch, Yuanna, người đang ấn mạnh vào thái dương, nhìn anh.

"Vậy thì đó sẽ là một sự lạm dụng quyền lực quá mức chỉ vì Chỉ huy Diego đứng về phía tôi."

Thật kỳ lạ, cô ta dường như không quan tâm đến Enoch chút nào.