10. Sự phân bổ sai lầm của kí©ɧ ŧɧí©ɧ [1]
Tôi không thể nhớ rõ mình đã làm cách nào để tránh được khí độc sau khi gϊếŧ quái vật trăn.
Tôi chỉ biết rằng tôi đã trốn thoát ở đâu đó trong rừng trong khi treo như hành lý trên vai Kayden ……
Tầm nhìn mơ hồ của tôi từ từ tập trung.
Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là một chiếc lá rộng và lớn. Những chiếc lá đung đưa trong làn gió nhẹ, và có thể nhìn thấy bầu trời xanh trong suốt.
Tôi từ từ ngồi dậy.
Trong một lúc, đầu tôi đập thình thịch. Tôi thở dài và ngả người ra sau.
Khi tôi hơi quay đầu lại, mái tóc bạch kim mềm mại đập vào mắt tôi. Sau đó, toàn bộ khuôn mặt của Kayden với đôi mắt nhắm lại hiện ra trong tầm mắt.
Tôi đặt tay lên má anh một lúc. Tuy nhiên, anh vẫn không mở mắt. Tôi không thể biết liệu anh đã ngủ sâu hay anh đã gục xuống và không thể thức dậy.
Tôi đứng dậy và nhìn Kayden.
"Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?"
Enoch đang nằm cạnh Kayden. Tôi lặng lẽ đưa ngón tay lên mũi họ và kiểm tra xem họ có thở không.
Cũng may là cả hai người đều có vẻ thở đều, nên chỉ đến lúc đó tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Chúng tôi đang nằm dưới một gốc cây to lớn, với những chiếc lá to che khuất lối vào gốc.
Như thể ai đó đã che nó bằng lá cây để không tiếp xúc với thú dữ hay quái vật.
Tôi bứt lá và chui ra khỏi rễ cây.
Khi tôi chuẩn bị đứng dậy, tôi nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó cọ vào mặt đất.
tuk, tuk, tuk.
Những trái dừa lăn lóc trên mặt đất.
Tôi chậm rãi nhìn lên. Trước mặt tôi, Ruzef nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Tiểu thư Floné ……?”
Ồ, may mắn thay, có vẻ như Ruzef vẫn an toàn.
‘Nhưng tại sao anh lại ngạc nhiên như vậy?’
Anh ấy ngồi xuống trước mặt tôi và nhìn tôi ngây người.
"Cô ổn chứ?"
Anh ta lắp bắp hỏi tôi. Tôi quay cái cổ cứng ngắc của mình một lúc rồi bình tĩnh gật đầu.
“Tôi đã ngủ bao lâu rồi? Tôi ổn nhưng hơi chóng mặt. Tôi cảm thấy sảng khoái vì đã ngủ ngon.”
Khi tôi vừa dứt lời, nước mắt đã rơi trên đôi má trắng tinh của Ruzef. Nước mắt chảy không ngừng từ đôi mắt xám trong veo của anh.
Tôi bối rối trong giây lát khi nhìn những giọt nước mắt chảy dài trên cằm anh.
"Thật là nhẹ nhõm. Tiểu thư đã tỉnh dậy sau hai ngày. Có lẽ đó là ảnh hưởng của khí độc.”
"Cái gì? Hai ngày?"
Khi tôi ngạc nhiên hỏi lại, Ruzef gật đầu trong nước mắt với vẻ mặt đáng thương.
"Đã hai ngày kể từ khi Đô đốc và Thái tử Điện hạ bất tỉnh."
Anh vội lấy mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt.
Bất chấp hoàn cảnh, tôi cảm thấy tiếc cho Ruzef thuần khiết và muốn đưa một chiếc khăn tay cho anh.
“Ta…… Ta thực sự đã nghĩ rằng mọi người sẽ chết …… Ta không thể làm gì được ……”
Tôi nhìn lại Kayden và Enoch. Có vẻ như họ không phải chỉ đang ngủ, mà là đã ngất xỉu.
Ngạc nhiên, tôi xem xét kỹ hơn tình trạng của họ.
Trên người họ có nhiều vết thương nhỏ, nhưng vết thương sâu nhất được quấn một tấm vải trắng tinh.
Có lẽ Ruzef đã sơ cứu. Dù gì thì anh ta cũng là một linh mục nên chắc chắn anh ta phải nắm vững những điều cơ bản về kỹ năng chữa bệnh.
“Ta không biết trong hộp thuốc của tiểu thư có những loại thuốc gì. Ta chỉ sơ cứu với kiến
thức mà ta có …… ”
Đó là lúc tôi tìm thấy bộ sơ cứu nằm bên cạnh Enoch.
Bên cạnh đó là một hộp gỗ đựng bom lửa.
Tôi lặng lẽ đặt tay lên má Kayden và Enoch để kiểm tra tình trạng của hai người. Có vẻ như họ bị sốt nhẹ. Tôi hy vọng tình trạng của họ đang trở nên tốt hơn.
Sau đó, tôi nhìn lại Ruzef. Anh ta đang nhặt những trái dừa rơi trên mặt đất.
"Tại sao ngài không quay lại nhóm của mình?"
Trước câu hỏi của tôi, Ruzef nhìn tôi với khuôn mặt đầy nước mắt.
Tôi hơi bối rối vì ánh mắt của anh ấy dường như muốn nói rằng "Làm sao mà cô có thể hỏi một câu như vậy?"
“Làm sao ta có thể bỏ lại một người bị thương? Mọi người đều đang cận kề cái chết như thế này ……”
Chính lúc đó tôi mới nhận ra rằng ông ấy là một linh mục tốt, người thờ phụng Chúa.
Chăm sóc ba người bị thương trong hai ngày hẳn là khá khó khăn. Hơn nữa, ba người họ đã bị đầu độc và trên bờ vực của cái chết.
Kayden và Enoch chắc hẳn đã bị thương nặng và tính mạng của họ đang gặp nguy hiểm, nhưng thấy họ vẫn còn sống, có vẻ như Ruzef đã dốc lòng chăm sóc họ.
“Ngài đã làm việc chăm chỉ, thưa Đức Tổng Giám mục. Cảm ơn ngài."
Nghe tôi nói, Ruzef méo mặt và nước mắt lại tuôn rơi.
Gừ ràoo-
Sau đó có tiếng sấm trong bụng. Tôi giật mình vì điều đó và hỏi anh ta,
"Ngài đã không nhịn đói trong hai ngày, phải không?"
Mặt anh ta đỏ bừng, rồi anh ngại ngùng lắc đầu.
“Ta đã từng làm no bụng bằng các loại trái cây như mâm xôi và việt quất.”
Sau khi nghỉ ngơi một lúc và phục hồi năng lượng, tôi bắt cá ở một thung lũng gần đó.
Tôi cũng không ăn được gì trong hai ngày, nên khi tỉnh lại, tôi thấy đói và rất đau.
Sau khi bảo Ruzef đốt lửa, tôi đi bắt một vài con cá. Nhưng cho đến khi tôi quay trở lại, Ruzef vẫn đang loay hoay đốt lửa.
“Ngài thậm chí còn chưa bắt đầu nhóm lửa sao? Lần trước tôi đã dạy ngài cách nhóm lửa rồi kia mà.”
Trước câu hỏi của tôi, Ruzef ngập ngừng trả lời,
“… những gì cô thấy bằng chính đôi mắt của mình và những gì cô tự thử lấy là khác nhau.”
Ruzef ngọ nguậy tay và trả lời với giọng tiếc nuối.
Cuối cùng, tôi không còn cách nào khác ngoài việc tự tạo lửa, đốt lửa trại, xiên cá lên cành cây, rồi nướng chúng. Và tôi chỉ có thể nghỉ ngơi sau khi đã đút cá nướng cho Ruzef.
"Chuyện gì đã xảy ra với những con quái vật đó?"
Tôi ngồi trước đống lửa, mất một lúc để lấy lại hơi thở và hỏi Ruzef.
Anh ấy im lặng một lúc với vẻ mặt rất chán nản, và một lúc sau, anh ấy nói:
“Ta không rõ. Trong khi ta đang đóng gói hành lý với Đô đốc trong túp lều, ta nghe thấy tiếng Thái tử gọi ta nên vội vàng chạy ra ngoài …… ”
Anh chắp tay cầu nguyện với vẻ mặt nghiêm túc.
“Ta thấy họ đi loanh quanh xác con quái vật đã chết vào ngày hôm trước, vì vậy có lẽ …… cái xác đó đã thu hút những con quái vật khác.”
“Tôi nghe nói rằng con quái vật mà Kayden gϊếŧ ngày hôm trước đang ăn thứ gì đó? Ngài có biết nó là gì không?"
"Theo như ta có thể nhớ, nó giống như chuẩn bị một cái gì đó hơn là ăn một cái gì đó."
"Nó đang chuẩn bị cho điều gì chứ?"
"Ta không biết. Có lẽ nó đã cố gắng đẻ một quả trứng.”
Nó đã cố gắng đẻ một quả trứng. Nó hợp lý ở một mức độ nào đó.
Tổng giám mục Ruzef không biết gì khác ngoài điều đó, vì vậy tôi đoán tôi sẽ phải nghe Enoch để biết thêm chi tiết.
Tôi lo lắng cho Enoch và Kayden đến nỗi tôi phải thức cả đêm để chữa trị vết thương cho họ với Ruzef.
Và may mắn thay, ngày hôm sau, Kayden đã tỉnh dậy đầu tiên. Ngay khi vừa mở mắt, anh ấy đã tìm tôi.
Lúc đó, chính xác là tôi đang làm một đôi dép (giống như dép đi trong nhà) bằng cách xoắn những cành cây đã cắt mỏng, và đôi bàn tay to lớn vươn ra từ phía sau lưng tôi và ôm lấy tôi.
"Margaret."
Tôi giật mình đến mức dừng lại và bẻ gãy cành cây.
‘Chết tiệt, tôi đã sắp làm được.’
Một hơi thở ấm áp chạm vào vai tôi. Mái tóc mềm mại làm nhột làn da trần của tôi.
“Margaret ……”
Trước giọng nói thảm hại của Kayden, tôi quay sang anh ta. Anh đang nhìn tôi với ánh mắt mơ hồ, có lẽ vì anh ta vừa mới tỉnh dậy.
“Tôi không biết là ngài đã tỉnh lại. Ngài ổn chứ?"
Anh ta lập tức cúi đầu, tựa trán vào vai tôi. Anh ấy nghỉ ngơi mà không nói lời nào, chỉ dựa vào tôi trong tư thế đó.
Ừ thì, anh ta mới tỉnh dậy, nên có thể là mất trí rồi.
"Em không thực sự là Margaret phải không?"
Nhưng rồi anh ấy đột nhiên hỏi một điều gì đó ngẫu nhiên và nhìn tôi một cách bình tĩnh.
Tôi đã nghĩ rằng đôi mắt đỏ của anh ta đỏ như máu, nhưng bây giờ chúng dường như tỏa sáng đẹp như những viên hồng ngọc.
Cơ thể tôi cứng đờ trước những lời nói của anh ấy, và tôi không thể trả lời bất cứ điều gì.
"Em trông giống như một người khác với ta."
Khuôn mặt anh ta đến gần hơn.
Đôi bàn tay to lớn của anh ấy vuốt ve gáy tôi, rồi những ngón tay anh lần theo phía sau đầu tôi.
Khuôn mặt anh ấy gần hơn một chút, và chóp mũi của chúng tôi hơi chạm vào nhau.
[1] Sự phân bổ sai lầm của kí©ɧ ŧɧí©ɧ là một thuật ngữ trong tâm lý học mô tả quá trình mà mọi người mắc sai lầm khi kết luận xem đang khiến họ cảm thấy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Ví dụ, khi thực sự trải qua các phản ứng sinh lý liên quan đến nỗi sợ hãi, mọi người gắn nhãn nhầm những phản ứng đó là kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙© (Sc: Wikipedia).