Mắc Kẹt Trên Đảo Cùng Các Nam Chính

Chương 34

Whoo."

Tiếng thở dài của Enoch vang lên. Có vẻ như anh đã tỉnh táo lại. Tôi quay lại chỗ anh ấy và kiểm tra tình trạng của anh.

"Em sẽ không giải thích tại sao Thái tử lại như thế này sao?"

“Đó là về Enoch, vì vậy tôi nghĩ tốt hơn là ngài nên nghe trực tiếp từ ngài ấy.”

Tôi không thể nói với ai về chấn thương của Enoch, vì vậy tôi chỉ im lặng.

Enoch nhăn mũi và ngước nhìn tôi. Như thể mắt anh vẫn chưa hoàn toàn lấy lại sự tính táo.

Kayden liếc nhìn anh và gãi đầu.

"Vậy thì sẽ rất khó để nghe lời giải thích."

Dường như anh ta nghĩ rằng Enoch sẽ không trả lời trực tiếp anh ta.

Tôi hỏi Kayden, "Chuyện gì đã xảy ra ở đây?"

“Ta sẽ cho em biết bất cứ điều gì ngay cả khi em không hỏi.”

Anh vuốt cằm và cau mày khó chịu khi nhìn con trăn đã chết.

"Ta đã ra khỏi túp lều để đuổi Ddaggari đi."

Kayden cố nhớ lại những gì đã xảy ra và tiếp tục,

“Đột nhiên có một âm thanh lớn của một cái gì đó bị vỡ, vì vậy ta đã chạy về phía âm thanh và nó đã ở đó. Nó đang ăn một thứ gì đó, nhưng tôi không biết đó là gì.”

Con trăn đã đang ăn một thứ gì đó. Có câu nào rùng rợn như vậy không?

Trái tim tôi đau nhói khi chứng kiến

túp lều được xây dựng cẩn thận bị phá hủy một cách khủng khϊếp.

"Thực tế là con quái vật đã đến tận đây, tôi cũng không nghĩ rằng đây là một nơi an toàn."

Trước lời nói của tôi, Kayden nghiêm túc nhìn xung quanh và gật đầu.

"Ừ. Chúng ta phải tìm một nơi trú ẩn khác.”

Kayden kéo Ruzef, người đã ngất xỉu gần sông, đến gần túp lều bị hỏng.

Trong khi đó, Enoch, người vẫn ngồi đó với vẻ mặt mệt mỏi, đến gần tôi như thể anh ta đã lấy lại các cảm giác.

“Cảm ơn, Margaret. Quả nhiên, ta không thể xử lý được nó nếu không có em.”

Lúc đó, Kayden nhìn Enoch, liếʍ môi, và cuối cùng cắn môi dưới. Có vẻ như anh ta đã từ bỏ việc cố gắng hỏi trực tiếp về các triệu chứng co giật của Enoch.

“Tôi nghĩ rằng các triệu chứng của ngài đang ngày càng tốt hơn. Nhân tiện, nếu ngài không phiền, hãy cùng nhau dọn dẹp đống hỗn độn này."

Chúng tôi thu dọn đống đổ nát của túp lều bị phá hủy và bảo vệ những vật dụng quan trọng.

"Kayden, đến đây và chữa trị vết thương của ngài."

Tôi tìm thấy bộ sơ cứu trong túp lều bị phá hủy và đặt Kayden ngồi trên mặt đất.

“Enoch, xin đừng lại gần tôi vì tôi sẽ chữa trị vết thương cho Kayden.”

Enoch, người ở đằng xa, gật đầu và quay lưng lại. Xác nhận rằng anh ấy đã hoàn toàn quay đi, tôi nói với Kayden,

"Cởϊ áσ của ngài ra đi."

Kayden cởi chiếc áo choàng phù thủy bị xé toạc và lộn xộn của mình, và cởi chiếc áo sơ mi trắng của mình.

Tôi sửng sốt trong giây lát trước cơ bụng rắn chắc lộ ra của anh ta. Gì cơ? Đây có phải là cơ thể của một thuật sĩ không đấy?

Không bằng Enoch, nhưng nó trông vững chắc như hầu hết các kị sĩ. Anh có cơ bắp và cơ bụng hoàn hảo.

Nếu đó là vết thương của một con trăn, nó sẽ có độc, nhưng Kayden ổn hơn mong đợi. Enoch đã phải chịu đựng chất độc của con quái vật trước đó, nhưng tại sao Kayden vẫn ổn?

Tôi lau máu trên cơ thể Kayden bằng một miếng vải.

Vì chúng tôi ở rất gần nên tôi có thể cảm nhận được hơi thở của Kayden. Tại sao tôi lại lo lắng về điều này nhỉ?

Kayden đang nhìn tôi chằm chằm khi tôi lau người cho anh.

Tôi đang lí nên bảo anh tự lau người. Đầu óc tôi không nhanh nhạy lắm. Không hiểu sao, tôi cảm thấy mình phát sốt trên mặt.

Tôi nuốt nước bọt khô khan khi định lau tiếp và kết thúc việc đặt miếng vải xuống, nhưng Kayden đột ngột nắm lấy cổ tay tôi. Anh dựa má vào tay tôi và cười rất đẹp.

“Em đáng lẽ nên làm nhiều hơn nữa. Tại sao em lại dừng lại?”

Tôi hít thở sâu vài cái rồi bỏ tay ra khỏi má anh.

“…… không phải như vậy. Tôi thực sự sẽ chữa trị vết thương cho ngài ngay bây giờ.”

Sau đó, khi tôi đang lấy thuốc khử trùng, Enoch đột nhiên đến gần, đẩy tôi ra và ngồi xuống.

"Có vẻ như tất cả máu đã được lau sạch, vì vậy ta sẽ chăm sóc vết thương cho ngươi."

Anh lấy đi thuốc khử trùng trên tay tôi.

Nếu đó là một vết thương nhỏ, các triệu chứng co giật của Enoch sẽ không xuất hiện. Nhưng những vết thương mà Kayden dính phải khá lớn và sâu, nên có vẻ như sẽ có vấn đề ngay cả khi đã lau hết máu.

Quá ngạc nhiên, tôi đưa tay ra ngăn anh ta lại thì thấy trên mu bàn tay đang cầm thuốc khử trùng của anh ta nổi lên nhiều đường gân đỏ.

Có vẻ như anh ấy đang cố gắng níu kéo nó.

"Không, tại sao ngài lại cố gắng tự chữa trị cho Kayden kia chứ?"

Tôi không hiểu nên nhìn Enoch.

"Gì cơ? Chuyện này là sao? Không, ta không thích nó. Ta không muốn được điều trị trừ khi đó là Margaret."

Kayden bật dậy khỏi chỗ ngồi và lùi lại.

Nhưng Enoch, với vẻ mặt nghiêm nghị, nhấc ngón tay về phía anh.

"Ồn ào. Ngồi xuống."

“Ta không muốn. Margaret, lại đây.”

Khi Kayden đưa tay về phía tôi khi tôi ngồi cạnh Enoch, Enoch đã nắm lấy cổ tay anh ta.

"Kayden Blake Rohde."

“Vâng, thưa Thái tử Điện hạ. Ta không muốn. "

Tôi thở dài khi nhìn hai người đàn ông trừng mắt nhìn nhau dữ dội.

“Nếu hai người tiếp tục làm gián đoạn việc tôi đang làm, tôi sẽ rời đi.”

Ngay khi tôi nói xong những lời đó, có một khoảng lặng dài. Hai người im lặng.

Bây giờ tôi nghĩ rằng tôi đã học được cách đối phó với họ.

***

Ngày hôm sau, cuối cùng chúng tôi quyết định tìm một nơi khác để sống.

Kể từ khi con quái vật trăn xuất hiện, nơi này cũng không an toàn.

Ruzef thức dậy muộn và do dự bối rối trước khi giúp thu dọn đồ đạc.

Mặc dù Kayden đã mắng anh ta để tránh đường, Ruzef vẫn kiên định dù nghe thấy tiếng chửi rủa của Kayden.

Điều đáng ngạc nhiên nhất là sức chịu đựng của Kayden. Anh ta bị sốt bỏng cả đêm vì vết thương của mình, nhưng đến sáng anh ta lại đi lang thang như một người đã ổn hơn sau khi tắm.

‘Anh ta có khả năng chịu đựng độc dược sao?’

Có lẽ nó liên quan đến thí nghiệm lúc anh ta bị bắt cóc bởi nhà thờ khi anh ta còn là một đứa trẻ.

Khi tôi tìm thấy anh ta nằm bất tỉnh trước cửa hang, anh cũng có những vết thương khá nghiêm trọng …… nhưng anh ta cũng hồi phục nhanh chóng.

Tôi lo lắng và bảo anh nghỉ ngơi, nhưng anh không nghe.

Như thể anh ta không quan tâm chút nào, anh đi loanh quanh để hái trái cây vào buổi sáng.

“Trước khi chúng ta rời đi, tôi sẽ thực hiện một cuộc trinh sát nhỏ xung quanh khu vực. Sẽ tốt hơn nếu tôi tìm thấy điều gì đó về trăn.”

Ruzef, người đang quan sát Kayden và Enoch, những người đang nghe tôi nói, chạy đến chỗ tôi.

“Ta sẽ đi với cô. Hai người sẽ không tốt hơn một mình sao?"

Kayden, người chạy thẳng theo sau anh, siết chặt vai Ruzef.

"Ngươi định đi đâu?"

Ruzef gạt tay Kayden ra với vẻ khó chịu, nhưng anh ta không tức giận.

Biết Ruzef tính khí thất thường như thế nào, tôi thật ngạc nhiên khi anh ta lại có thể chịu đựng thái độ thiếu tôn trọng của Kayden như vậy.

Enoch nói: “Vậy thì ta sẽ đi một mình.”

Enoch đến gần tôi nói rằng vẫn còn nguy hiểm nếu tôi ở một mình. Tôi nhanh chóng đưa tay lên và ngăn anh ta lại.

“Không, tôi có thể đi một mình. Nếu nó nguy hiểm, tôi chỉ cần bắn cái này."

Khi tôi lấy khẩu súng trong túi ra, Enoch thở dài và chỉ gật đầu. Sau đó, anh nói với tôi rằng hãy chạy đi vô điều kiện nếu có điều gì nguy hiểm xảy ra.

Tôi mỉm cười trấn an anh. Enoch có vẻ mặt không hài lòng, có lẽ vì anh ta lại cảm thấy tội lỗi vì không đáng tin cậy. Nhưng tôi rời khỏi túp lều mà không quan tâm lắm.

Rời khỏi túp lều, tôi tìm lại hộp tiếp tế trống rỗng mà tôi đã nhìn thấy ngày hôm qua.

Tôi nhớ ra trong muộn màng rằng trong cuốn tiểu thuyết có một kho vật tư được bảo vệ bởi những con quái vật.

Tôi nhớ rằng kho tiếp tế có bộ dụng cụ sinh tồn và thực phẩm cùng với nhiều loại vũ khí hiện đại.

Tôi nghĩ nó ở gần hầm ngầm.

Tôi tìm kiếm những manh mối gần chiếc hộp trống rỗng, và tôi nghĩ rằng không có gì tôi có thể tìm thấy, nhưng có một cái gì đó dưới chiếc hộp.

Tôi thấy một thứ giống như một tấm ván gỗ chôn dưới đất, vì vậy tôi vội vàng dùng tay đào lên.

Có một thứ giống như một cái hộp gỗ vuông được chôn bên dưới.

Tôi đào một lần nữa và sau đó kéo chiếc hộp lên khỏi mặt đất.

Nắp hộp gỗ có một chốt khóa bằng sắt màu bạc, nhưng không có khóa.

※ Thận trọng! Xử lý cẩn thận ※

Lựu đạn phân mảnh M67

Bom lửa

Tôi choáng váng trước những gì được viết trên hộp gỗ. Một quả lựu đạn?

Ngoài ra, ai đó đã xóa thủ công các chữ cái viết bằng tiếng Hàn và viết các chữ cái ‘Flame Bomb’ bằng ngôn ngữ của Đế quốc Langridge bên dưới chúng.

Mở cái hộp này ra có được không nhỉ?

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc hộp đóng chặt hồi lâu, cân nhắc, rồi tôi hạ quyết tâm.

Ừ, hãy cứ mở nó ra vậy.