Tôi không biết làm thế nào mà Kayden lại bị vết thương như vậy, nhưng anh ta vẫn không tỉnh dậy vào ngày hôm sau.
Nó trông giống như dấu móng vuốt của một con vật, nhưng nó có độc như móng vuốt của con quái vật đã tấn công Enoch không?
Tôi thở dài khi thấy mảnh vải tôi đang dùng làm khăn tắm đã rách nát.
Tôi đoán mình sẽ phải xé váy nhiều hơn. Chiếc váy của tôi bị xé, để lộ đôi chân trần dài tới nửa bắp chân của tôi.
Lúc đầu, tôi tự hỏi tôi có thể làm gì với một chiếc váy trong thế giới hoang dã này, nhưng bây giờ tôi nghĩ rằng mặc một chiếc váy là một điều tốt.
Tôi nên tìm túp lều sớm. Ở đó phải có quần áo hiện đại, và tôi muốn chọn một vài chiếc quần.
Chúng tôi quyết định rời Kayden và trinh sát khu vực xung quanh hang động một lần nữa. Để tìm dòng sông. Có một thung lũng gần đó, nhưng không dễ để kiếm thức ăn từ thung lũng.
Tất nhiên, sẽ rất tuyệt nếu tìm ra manh mối về hầm ngầm và túp lều trong thời gian chờ đợi.
Theo những gì tôi có thể nhớ, cả hầm ngầm và túp lều đều nằm dưới chân một ngọn núi khổng lồ, sát vách đá.
Lần trước tôi lêи đỉиɦ núi, trên hòn đảo này chỉ có ba ngọn núi khổng lồ như vậy.
Nếu tôi nhìn quanh ngọn núi mà tôi đã leo cùng với Enoch mà vẫn không tìm thấy hầm ngầm hay túp lều, tôi phải tìm khu vực xung quanh hai ngọn núi tiếp theo.
"Trời thật nóng."
Khi đang đi dạo trên bãi cỏ với Enoch, tôi thở dài, lau mồ hôi trong cái nóng oi ả.
“Ở đây có chỗ để tắm rửa. Hãy kiên nhẫn.”
Nó cũng quá nóng đối với Enoch, vì vậy anh ta nới lỏng khuy măng sét trên tay áo và gấp lại để lộ ra cẳng tay.
Tôi nhìn vào cánh tay dày với những đường gân mạnh mẽ của anh và rồi bắt gặp ánh mắt anh. Trong lúc anh xắn tay áo lên, lông mày của anh nhíu lại.
"Em có điều gì muốn nói sao?"
"Không – ouch!"
Tôi cố gắng trả lời rằng tôi không có gì để nói, nhưng tôi vấp phải một cái mỏ đá. Cơ thể tôi không còn chút sức lực nào vì quá nóng.
May mắn thay, Enoch vòng tay qua eo tôi và ngăn tôi ngã xuống.
Trên thực tế, sau khi tỉnh dậy trên hòn đảo này, tôi đã hoạt động cơ thể của mình quá mức cho đến nay. Thật ngạc nhiên là tôi không bị ốm. Nhưng bây giờ hệ thống miễn dịch của tôi bị suy yếu, có thể là do nắng nóng.
Tôi nắm lấy cẳng tay mạnh mẽ của Enoch và hít thở sâu. Cẳng tay của Enoch có nhiều vết thương. Chúng hắn đều là những vết thương từ chiến trường.
"Margaret."
Enoch, người đang đi trước đó, gọi tôi. Tôi ngơ ngác nhìn anh ta. Tôi cứ nghĩ những suy nghĩ vô bổ không hợp với hoàn cảnh.
Anh ấy dừng bước và quay lại nhìn tôi.
"Em có ổn không?"
"Bởi vì trời nóng quá."
Ôi, tôi nghĩ mình sắp chết.
Khi tôi đang suy nghĩ, quan điểm của tôi đã thay đổi. Đó là bởi vì Enoch đột nhiên ôm tôi.
Tôi không còn sức lực để nói bất cứ điều gì, vì vậy tôi chỉ để cơ thể mình nằm trong vòng tay của Enoch. Tôi nghĩ tôi đã mệt rồi.
May mắn thay, nó không lâu trước khi tôi nhìn thấy một cái thác chảy qua thung lũng nước. Enoch đặt tôi xuống khi chúng tôi đến bờ.
"Ta sẽ đứng canh đằng kia, vì vậy hãy tận hưởng thời gian của em bao lâu tùy thích."
Nói rồi, Enoch quay lưng bước đi.
Trước sự cân nhắc của Enoch, tôi mỉm cười nhẹ và nhúng tay vào nước trong thung lũng. Tôi chỉ nhúng tay vào, nhưng tôi cảm thấy như cái nhiệt đã tan biến.
Tôi đã cố gắng cởi chiếc váy của mình, nhưng tôi không thể chạm tới nút ở phía sau. Tôi không còn sức lực vì nóng. Và cuối cùng tôi đã gọi Enoch.
“Enoch, tôi không thể với tới lưng của mình. Làm ơn giúp tôi."
Tôi quay lưng về phía anh ta và chỉ tay vào chiếc cúc áo sau lưng.
"Làm ơn hãy cởi cúc váy của tôi."
Thay vì trả lời, Enoch đến gần hơn. Sau đó, tôi cảm thấy một bàn tay lớn chạm vào lưng mình.
Có lẽ bởi vì hôm đó là một ngày nắng nóng, hơi nóng như muốn tỏa ra từ mu bàn tay của anh. Anh cởi từng cúc áo rất chậm khiến lưng tôi nhồn nhột.
Tôi cảm thấy có một cảm giác lạ, vì vậy tôi cắn môi dưới của mình.
"Enoch?"
Tôi đã gọi anh để nhanh chóng hoàn thành nó.
“Margaret, em ……”
Thay vì trả lời, Enoch tiếp tục nói.
“Em muốn làm gì nhất khi thoát khỏi đảo?”
Đó là một câu hỏi ngẫu nhiên.
Tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của anh vì anh đang ở phía sau tôi. Vì vậy, tôi không biết anh có ý gì khi hỏi một câu hỏi như vậy.
“Tôi muốn rửa sạch cơ thể bằng xà phòng trước.”
"Còn gì nữa?"
Enoch tiếp tục cởi cúc váy của tôi một cách chậm rãi, không có dấu hiệu vội vàng.
Tôi suy nghĩ về câu hỏi của anh một lúc, rồi chọn câu trả lời mà Margaret thực sự sẽ đưa ra.
“Hmm, tôi muốn ăn một bữa đàng hoàng. Bữa ăn cuối cùng tôi được ăn tại biệt thự Floné thật tuyệt vời.”
Tất nhiên, không phải tôi mà Margaret đã ăn nó, nhưng ký ức của cô ấy bây giờ là của tôi.
Thực ra, tôi nhớ Hàn Quốc nhiều hơn. Không có ai chào đón tôi – bởi vì tôi đến từ trại trẻ mồ côi, nhưng đó vẫn là nơi tôi sinh ra và lớn lên.
Nhưng ở Hàn Quốc, tôi đã bị một biển báo rơi vào đầu và chết, vì vậy có lẽ tôi sẽ phải sống với tư cách Margaret cho đến cuối đời.
Khi đang suy nghĩ về điều đó, tôi nhận thấy rằng bằng cách nào đó, Enoch im lặng.
Anh di chuyển chậm đến mức tôi không thể biết được anh đang cài lại hay cởi cúc váy của tôi.
"Enoch?"
Không có câu trả lơi.
Sau khi suy nghĩ về điều đó, tôi đã hỏi anh ấy câu hỏi tương tự,
“Vậy ngài muốn làm gì nhất khi rời khỏi hòn đảo này?”
"……Ta không biết."
"Vâng? Hãy nghĩ kĩ. Tôi đã thành thật trả lời, ngài cũng nên như vậy.”
Anh ấy hơi cười trước câu hỏi của tôi.
“Margaret, nhưng …….”
Anh dường như đang cúi đầu xuống, đó là bởi vì hơi thở của anh chạm vào tai tôi.
"Nếu ta nói một cách thành thật, em sẽ gặp rắc rối."
Anh ấy thì thầm khi vuốt tóc tôi ra sau tai. Một hơi thở ấm áp chạm vào gáy tôi.
Tôi sẽ gặp rắc rối? Ý anh là cái quái gì chứ?
Ngay lúc đó, anh ấy ấn ngón tay vào gáy tôi để chắc chắn rằng anh ấy đã cởi hết cúc áo. Tôi giật mình quay lại nhìn anh.
“Ta đã hoàn thành việc mở nút một lúc trước, nhưng em đã chỉ đứng yên.”
"Vậy thì ngài phải nói với tôi chứ!"
Tôi giật mình đến mức đặt tay lên ngực và nâng giọng về phía anh. Sau đó anh lại mỉm cười và xin lỗi.
Không, tại sao anh lại cười như thế?
Tôi chỉ cởi váy sau khi xác nhận rằng Enoch đang đứng đằng sau. Sau đó, tôi cởi chiếc áσ ɭóŧ đang mặc bên dưới chiếc váy, rồi nhúng chân xuống nước trong thung lũng.
"Ái chà……"
Nó thật lạnh và sảng khoái khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng Enoch cười như thể anh ấy đã nghe thấy lời cảm thán của tôi.
"Đừng nhìn ra đằng sau."
Khi tôi nói điều đó một lần nữa, Enoch đáp lại bằng một giọng không mấy chân thành.
Tôi đi sâu xuống nước, lặn, bơi và chơi dưới nước một cách hào hứng.
"Em rất hào hứng."
Tôi có thể nghe thấy tiếng thì thầm của Enoch, nhưng tôi phớt lờ nó.
Lần tới khi Enoch tắm rửa, tôi sẽ trêu chọc anh thật nhiều.
Tôi cảm thấy tốt đến mức tôi muốn ở luôn dưới nước, nhưng tôi phải hoàn thành nó trước khi mặt trời lặn và quay trở lại hang động.
Tôi cố gắng đi ra ngoài theo hướng nơi tôi đã cởi chiếc váy của mình, nhưng tôi không thể nhìn thấy chiếc váy của mình ở đâu cả.
Chỉ còn lại áσ ɭóŧ của tôi trên mặt đất. Thật là xấu hổ.
“Enoch? Ngài đã đặt chiếc váy của tôi ở đâu rồi?”
"Ta không biết tại sao em lại hỏi ta chỗ của chiếc váy mà em đã tự cởi ra."
Enoch vẫn đứng quay lưng về phía tôi. Như thể anh đã không di chuyển dù chỉ một bước so với nơi anh đã ở trước đó.
Đúng, Enoch nói đúng. Anh không thể đùa được ……
"Chết tiệt."
Cho dù tôi có nhìn xung quanh như thế nào đi nữa, thì chiếc váy của tôi chẳng thấy đâu cả. Không thể tránh khỏi, tôi đã gọi Enoch lần nữa
"Enoch, tôi nghĩ rằng tôi đã làm mất chiếc váy của mình."
"Gì cơ?"
Ngạc nhiên, anh ta quay lại, nhưng khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh ta vội vàng quay lại lần nữa. Tôi vẫn ở dưới nước và tôi không biết tại sao anh lại xấu hổ hơn tôi.
“Ngài có thể tìm thấy chiếc váy của tôi không? Làm ơn."
Sau đó, Enoch nhìn lại tôi một lần nữa. Tôi ngâm người trong nước cho đến hết cổ và nhìn Enoch.
Tôi không biết tên quái nào đã lấy chiếc váy rách rưới đó.
“Tôi thậm chí không nghe thấy bất cứ ai đến. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có ai khác sao?"
"Một người nào khác……?"
Enoch nhìn xung quanh với vẻ mặt nghiêm túc.
"Ta sẽ tìm xung quanh, vì vậy hãy đợi ở đây một chút."
"Vâng? Ngài phải trở về nhanh chóng đấy!”
Tôi nói vậy bởi vì tôi đang lo lắng. Tôi nên làm gì nếu một con quái vật đến trong khi tôi vẫn đang khỏa thân? Enoch nhìn tôi một lúc rồi nhíu mày như thể anh đang tiếc.
"Ta sẽ trở lại sớm."
Để lại những lời như vậy, Enoch biến mất.
Tôi kiên nhẫn đợi Enoch dưới nước. Nhưng Enoch, người nói rằng anh sẽ trở lại sớm, đã không đến.
Tôi không thể không mặc cái áσ ɭóŧ khi tôi ra khỏi nước.
Cơ thể tôi rùng mình vì lạnh.
Tôi nhìn lên bầu trời. Tôi đang gặp rắc rối. Mặt trời có vẻ sắp lặn, nhưng Enoch vẫn chưa trở lại.
Có chuyện gì đã xảy ra sao?
***
Enoch di chuyển càng xa càng tốt so với nơi Margaret đang ở.
Một người đàn ông đã bị kéo theo anh ta.
Enoch ném người đàn ông xuống đất.
"Có rất nhiều khuôn mặt ta đã không gặp trong một thời gian dài trên hòn đảo này."
Một cây lao nhọn nhắm vào cổ người đàn ông. Enoch, tay cầm cây lao, nhìn xuống người đàn ông với vẻ mặt kỳ quái.