"Vâng……? Tại sao chứ?"
Enoch nhìn Margaret chằm chằm. Đôi mắt cô nhìn anh thật đáng yêu khiến anh tự hỏi tại sao anh lại không biết cho đến tận bây giờ.
"Ta sẽ không bị thương, vì vậy đừng làm bất cứ điều gì nguy hiểm để tìm một cây thuốc như vậy."
Enoch nhẹ nhàng nắm lấy vai cô. Cảm giác da trần của cô chạm vào tay anh khiến anh choáng váng trong giây lát.
Anh muốn chạm vào cô nhiều hơn một chút. Gần như không kìm nén được ham muốn điên cuồng của mình, anh dựa nhẹ trán vào trán cô. Chóp mũi anh chạm vào mũi cô nhồn nhột.
Không rõ tình cảm của anh dành cho cô là gì, nhưng chắc chắn rằng anh không muốn mất cô, ít nhất.
"Ta đã lo lắng."
Anh rất vui vì cô an toàn.
Anh gần như phát điên khi đi loanh quanh tìm cô suốt đêm.
Sau đó, Enoch phát hiện ra một vết bầm tím trên xương gò má của cô.
Có đất bẩn chỗ này chỗ nọ chỗ kia trên mặt cô, và một vết bầm tím mà anh đã không nhận ra vì anh vẫn chưa tỉnh táo lại cho đến lúc nãy.
"Cái này là cái gì?"
Anh không biết tại sao mình lại có cảm xúc mãnh liệt như vậy, nhưng anh cảm thấy rất khó chịu.
"Margaret?"
Cô chớp chớp đôi mắt xinh đẹp và ngước nhìn anh. Anh nhẹ nhàng vuốt ve má cô bằng bàn tay to lớn của mình, cảm nhận làn da mềm mại của cô.
Cô nhíu mày như thể cảm thấy khó chịu. Nó quá xinh đẹp nên anh lại suýt phát điên.
"Em đang bị thương?"
"Ồ, tôi, tôi nghĩ tôi có một vết bầm?"
Margaret lùi lại, lấy tay che má với vẻ mặt hoang mang. Dường như cô không biết rằng đó là một hành động khiến anh càng trở nên điên cuồng hơn.
"Nó ổn. Đừng lo lắng về nó."
"Làm thế nào ta có thể không lo lắng?"
Trước câu trả lời của anh, Margaret lại nhìn anh, hoang mang.
“Nó thực sự đáng ngạc nhiên. Điện hạ đã nói một câu như vậy, có vẻ như cơn sốt vẫn chưa hạ hẳn.”
Cô liếc nhìn anh với ánh mắt cảnh giác.
“Dù sao, đừng lo lắng về danh xưng……”
Rồi anh chợt nhớ ra lời nói của chính mình.
“Việc giúp đỡ một quý cô chỉ được coi là nghĩa vụ của một quý ông. Vì vậy, ta hy vọng cô không có những kỳ vọng viển vông.”
Enoch muốn quay ngược thời gian đã trôi qua. Anh thậm chí còn nghĩ phải xóa bỏ những lời lẽ không hay và thô lỗ mà anh đã thốt ra đối với cô.
Nhưng Margaret đã mở miệng trước như thể không có hứng thú.
"Nhân tiện, tôi thực sự đói và sắp chết vì đói rồi."
Cô ấy cau mày như thể cô ấy thực sự đói và lấy tay che bụng.
“Chúng ta không thể đi săn sao? Tất nhiên, tôi sẽ chữa trị vết thương cho ngài trước.”
Enoch thở dài. Một khi cô ấy nói rằng cô ấy đói, anh sẽ phải cho cô ăn.
***
Có nhiều hơn một hoặc hai điều kỳ lạ.
Đó là sự thật rằng Enoch đã đi lang thang trong rừng suốt đêm để tìm tôi, và anh ấy đã yêu cầu tôi gọi anh bằng tên của mình.
Nhưng điều kỳ lạ nhất là anh bắt đầu gọi tôi là Margaret thay vì tiểu thư Floné.
"Chuyện quái gì đã xảy ra khi mình rời khỏi vậy?"
Tôi nghiêng đầu khi xem qua bộ dụng cụ sơ cứu để chữa lành vết thương cho Enoch.
Tôi chăm chú nhìn những loại thuốc được đóng gói trong bộ sơ cứu.
Nó là một hộp thuốc khá lớn, vì vậy có rất nhiều loại thuốc trong đó. Có rất nhiều loại thuốc mà tôi chưa từng thấy trước đây, nhưng trên đó có những hướng dẫn và giải thích thô sơ.
‘Mình luôn nghĩ về nó khi đọc cuốn tiểu thuyết. Tại sao cái này lại ở đây?"
Tôi vẫn không biết tác giả định làm gì khi tạo ra một thứ vô dụng có tên là ‘Bộ dụng cụ sinh tồn của Hàn Quốc’.
Enoch nhìn theo ánh mắt của tôi, nhìn vào hộp sơ cứu và nhíu mày.
"Ta thậm chí không thể nói được có gì được viết trên đó."
Tất nhiên rồi. Bởi vì mọi thứ đều được viết bằng tiếng Hàn.
Tôi không đáp lại lời của Enoch. Tôi nghĩ tốt nhất là tôi nên tránh câu trả lời nếu có thể.
Trong khi xem xét những loại thuốc có trong hộp thuốc, tôi tìm thấy một lọ khử trùng.
Với nó, tôi đã làm sạch vết thương của Enoch trước, sau đó cắt băng và quấn nó quanh cánh tay của anh ấy.
Enoch quan sát tôi khéo léo sử dụng thuốc và chữa trị vết thương cho anh ấy. Anh ta lấy loại thuốc tôi dùng trong hộp sơ cứu ra rồi nhìn nó, nhíu mày.
"Làm thế nào để em biết rằng đây là một chất khử trùng?"
Câu hỏi của Enoch lại khiến tôi gặp rắc rối. Làm thế nào để giải thích điều này?
Tôi lục lại những ký ức của Margaret và nghĩ ra một cái cớ không có gì lạ cả.
“Ngài có biết phía đông lục địa bên kia biển không? Tôi nghĩ đó là ngôn ngữ được nói ở đó. Tôi đã học ngôn ngữ đó một thời gian.”
Enoch dường như không tin vào điều đó, nhưng ít nhất anh ta không bận tâm về nó.
"Em sẽ không nói cho ta biết về vết bầm tím trên mặt em sao?"
Và một lần nữa, anh ấy hỏi về vết bầm trên mặt tôi trong khi nhìn tôi chằm chằm.
"Tôi đã bị té."
"Đó thực sự là tất cả sao?"
Anh đang hỏi vì anh biết gì đó sao?
Enoch vẫn nhìn thẳng vào tôi. Vì vậy, tôi đã cân nhắc một lúc.
Nghĩ lại, không có lý do gì để không nói với Enoch rằng tôi đã gặp Kayden.
Lúc đầu, tôi muốn bằng cách nào đó rêи ɾỉ rằng chỉ có hai chúng tôi trên hòn đảo này. Tuy nhiên, bây giờ tất cả các kế hoạch ban đầu của tôi đã trở nên tồi tệ, tôi tự hỏi việc sử dụng những lời nói dối như vậy sẽ như thế nào.
Tôi hít một hơi thật sâu khi cẩn thận băng lại lòng bàn chân và chỉnh lại đôi giày bệt.
"Tôi đã gặp một người đàn ông lạ."
Kayden có đôi mắt lạ, vì vậy anh ta hẳn là một người đàn ông lạ, phải không? Ngay cả trong tiểu thuyết, anh ta cũng được mô tả là một kẻ điên.
“Một mặt dây chuyền rơi ra từ chiếc áo choàng mà anh ta đang mặc, và tôi đang nằm dưới anh ta vào thời điểm đó, vì vậy nó đã đánh một cú trực tiếp vào xương gò má của tôi.”
rắc.
Tôi ngạc nhiên khi thấy thanh gỗ trên tay Enoch đột nhiên bị cắt làm đôi.
“……em vẫn không biết người đàn ông đó là ai sao?”
Enoch hỏi với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy một bầu không khí kỳ lạ.
“À, để tôi xem ……”
Tôi lục trong túi áo và lôi ra mặt dây chuyền.
"Đó là biểu tượng của Tòa tháp."
Trước sự lẩm bẩm của Enoch, tôi lại nhìn vào mặt dây chuyền.
Một viên thạch anh tím hình giọt nước được đính ở trung tâm của mặt dây chuyền được chế tác với họa tiết mặt trời. Như Enoch đã nói, đó là biểu tượng của Tòa tháp.
"Người đàn ông đó hẳn là một thuật sĩ."
Tôi trả lời bâng quơ. Và dần dần, tôi đưa ra một chủ đề thảo luận khác.
"Nhân tiện, tôi có một câu hỏi."
Enoch nhìn tôi.
"Điện hạ, ngài có bị co giật khi nhìn thấy máu không?"
Trước câu hỏi của tôi, Enoch cắn môi với vẻ mặt khó hiểu.
Tất nhiên, tôi biết anh ấy lên cơn co giật khi nhìn thấy máu, nhưng nếu tôi là Margaret thật, tôi sẽ không thể biết được.
“Tôi biết đó là một câu hỏi thô lỗ, nhưng đó là điều tôi cần biết.”
Có quá nhiều thứ tôi phải giả vờ như mình không biết.
Enoch tránh ánh nhìn của tôi. Sau đó, anh liếʍ môi như thể đang suy tính điều gì đó, và đáp lại sau khi hít một hơi thật sâu,
“Đó là một cơn động kinh có thể ức chế. Trên thực tế, nó đã được ức chế rất tốt trong Đế quốc …… ”
Anh ấy tiếp tục với vẻ mặt lo lắng,
“Không có lý do gì cả. Ta xin lỗi."
Sau đó anh ta cúi đầu như một kẻ tội đồ.
"Đó không phải lỗi của ngài. Nó ổn. Câu hỏi của tôi là làm thế nào để kiểm soát nó.”
Trước câu hỏi của tôi, Enoch có một vẻ mặt bối rối. Tôi hỏi anh ấy vì tò mò khi anh ấy cứ nhìn tôi,
“Đừng nói …… ngài không biết cách kiểm soát nó?”
“Ta có lỗi với em, nhưng ta cũng không chắc nữa. Ta bắt đầu bị co giật sau khi trở về từ chiến trường. Ta đã được điều trị bằng nhiều loại thuốc khác nhau trong Hoàng cung, nhưng không có nhiều thay đổi.”
Anh lấy tay xoa xoa mặt, cảm thấy tội lỗi.
Sau đó, anh ấy nhìn tôi và cẩn thận mở miệng,
“Margaret, khi em bảo ta dừng lại …… nó có vẻ hiệu quả
"……Vâng?"