Mắc Kẹt Trên Đảo Cùng Các Nam Chính

Chương 12

Chết tiệt!’

Tôi ngay lập tức quay đầu và bắt đầu chạy.

Tôi đυ.ng phải nam chính thứ 5, người cần phải tránh.

Người đàn ông đó là Kayden Blake Rohde, một trong những nam chính của cuốn tiểu thuyết 《Những điều quan trọng hơn sự sống còn》.

‘Khi tôi đọc cuốn tiểu thuyết, anh là người đàn ông tôi thích nhất, nhưng tôi không bao giờ muốn gặp trực tiếp anh ta vì anh là người đàn ông điên rồ nhất!’

Trong nguyên tác, người ghét Margaret nhất chính là Enoch, và người đe dọa cô nhiều nhất chính là Kayden.

Margaret cuối cùng chết dưới tay Kayden. Các nam chính khác cũng tham gia vào vụ gϊếŧ người, nhưng chính anh ta là người đã ra tay gϊếŧ Margaret một cách quyết đoán.

Sau cùng thì, cuộc sống chắc chắn được tạo nên bởi sự định giờ chết tiệt!

Tôi điên cuồng chạy qua bụi cây để tránh Kayden. Phong cảnh lạ thường lướt qua nhanh chóng.

Điều đó thật nguy hiểm vì tôi đang chạy đến một điểm đến không xác định. Tôi có thể đυ.ng phải động vật hoang dã hoặc ngã mà không nhìn thấy vách đá.

Nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là chạy trốn khỏi Kayden.

"Đợi một chút!"

Tiếng gọi của Kayden sau lưng tôi.

Không phải tôi quên rằng mình có thể tình cờ đυ.ng độ các nam chính khác. Tuy nhiên, một cuộc gặp gỡ bất ngờ như vậy thực sự là một cú sốc.

Cuối cùng tôi bị Kayden tóm lấy tay và lăn lộn với anh ấy khi tôi đang vật lộn. Anh ta trèo lên người tôi và trói tôi bằng cả hai tay.

"Này, chờ một chút!"

Sau khi đấu tranh mạnh mẽ, tôi bị một chiếc dây chuyền rơi ra khỏi áo choàng của anh ta đập vào xương gò má.

"Ouch!"

"Cô có ổn không?"

Kayden nhìn kỹ vào mặt tôi.

Chỉ khi đó tôi mới bình tĩnh lại và nhặt sợi dây chuyền đập vào xương gò má của mình. Đó là một mặt dây chuyền kim loại có hình mặt trời chói lọi.

Thấy được nó nặng như thế nào, tôi nghĩ tôi có thể đã bị bầm tím ở xương gò má bởi nó.

Kayden, người đang quan sát khuôn mặt tôi, nhíu mày và nghiêng đầu.

"Ta có từng gặp cô ở đâu chưa?"

Tôi tránh ánh mắt của anh và cắn môi dưới. Tôi cố gắng dùng sức vào cổ tay của mình, nhưng tôi thậm chí không thể di chuyển vì sức mạnh khủng khϊếp của Kayden giữ tôi lại.

"Nhìn cô rất quen."

Kayden quan sát khuôn mặt tôi một lúc lâu. Có lẽ bởi vì đôi mắt đỏ như máu của anh ta rất kỳ quái, anh ta tỏa ra khí lực đáng sợ.

Một sự im lặng khó chịu tiếp tục.

"Oh ta xin lỗi. Có đau không? Dậy nào."

Kayden chậm rãi xuống khỏi cơ thể tôi và nâng tôi lên. Tất nhiên, anh ta nắm lấy cánh tay tôi và không để tôi đi.

"Xin hãy hiểu cho. Ở một nơi hẻo lánh như thế này, ta bất ngờ gặp một người phụ nữ trông như một quý tộc, tất nhiên là điều đó khiến bất cứ ai cũng phải nghi ngờ”, Kayden mỉm cười và cầu xin sự thông cảm của tôi.

Tôi hiểu lý lẽ, nhưng tôi cũng tức giận.

Đầu tiên, anh ta dường như vẫn chưa gặp nữ chính. Bởi vì thoạt nhìn anh ta có vẻ đơn độc.

leng keng.

Khi anh ta di chuyển đầu, tôi nghe thấy tiếng hoa tai va vào nhau.

Tôi nhìn vào chiếc bông tai bên tai phải của anh. Đó là bông tai thường xuyên được mô tả trong nguyên tác.

Anh ta bị bắt cóc bởi nhà thờ khi còn nhỏ và làm vật thí nghiệm. Không có hoa tai, anh không thể kiểm soát sức mạnh ma thuật của mình.

Vào thời điểm đó, thông tin cậu bé bị bắt cóc là con trai thứ của gia tộc Rohde được tiết lộđã khiến dư luận xôn xao, nhưng Marquis Rohde đã thỏa thuận với nhà thờ và vụ án được kết thúc. Kayden là nạn nhân bi thảm duy nhất.

Các thí nghiệm được tiến hành trong nhà thờ và được gia tộc anh tài trợ. Vì quá khứ đó, anh căm ghét gia tộc của mình và nhà thờ.

Margaret thực sự đã khuyến khích và tài trợ cho cuộc thử nghiệm ‘lọ thuốc tình yêu’ tại nhà thờ trong thời gian đó.

Kết quả là Kayden đã đến thăm Công tước xứ Floné và từ chối nó, nhưng Margaret không bao giờ từ bỏ ý chí của mình và tiếp tục tài trợ cho cuộc thử nghiệm.

Sự thù hận của Kayden dành cho Margaret đã châm ngòi từ việc này.

“Ta không biết nữa, ta không thể nhớ nơi ta đã nhìn thấy khuôn mặt của cô”, Kayden, người rời mắt khỏi khuôn mặt tôi sau một thời gian dài, nói với một nụ cười hấp dẫn.

May mắn thay, anh ta dường như không nhớ khuôn mặt của Margaret.

"Nhưng cô thực sự rất đẹp."

…… làm sao anh ta có thể nói những điều như vậy trong tình huống như thế này?

Nếu là tôi, tôi sẽ nói, "Ta đã không biết liệu có ai khác ở đây ngoại trừ ta hay không.", "Làm thế quái nào mà cô ở đây?" hoặc "Cô là ai?" hoặc, giống như Enoch, anh ta có thể hỏi, "Cô có phải là thủ phạm không?"

Nhưng Kayden đã không hỏi bất kỳ câu hỏi nào mà tôi lường trước.

Anh ấy hỏi tôi với ánh mắt rực sáng kinh hoàng, "Tại sao cô lại bỏ chạy?"

Tôi quyết định im lặng. Đó là bởi vì tôi không muốn thu hút sự chú ý của anh ta hoặc xúc phạm anh ta bằng cách mở miệng không vì gì cả.

“Cô không thể nói chuyện sao? Thật là lạ, cô cô chắn hẳn đã hét lên lúc nãy.”

Anh ấy dường như muốn tôi mở miệng bằng cách nào đó. Tôi lo lắng khi thấy đôi mắt đỏ của anh ấy ánh lên vẻ điên cuồng.

"Anh ta sẽ không trở nên hoang dã như Enoch, phải không?"

Theo tôi nhớ lại, trong nguyên tác, chiếc bông tai điều khiển ma thuật của anh ta đã bị hỏng ngay khi anh tỉnh dậy trên hòn đảo này.

Bởi vì vậy, nội lực trong cơ thể anh không thể thanh lọc và bị ứ đọng, gây ra rắc rối. Anh đột ngột bị sốt cao và đôi khi mất kiểm soát cảm xúc trầm trọng.

Và người duy nhất có thể khiến anh bình tĩnh lại là Yuanna. Tất nhiên, phương pháp giống như trường hợp mất kiểm soát của Enoch khi nhìn thấy máu.

…… Chà, cái gọi là tình yêu đó.

Dù sao, tôi đang suy nghĩ về việc có nên chuẩn bị một phương pháp huấn luyện chó cho Kayden như trường hợp của Enoch hay không, thì đột nhiên anh ta cúi đầu về phía tôi.

Hơi thở ấm áp phả vào vành tai nhạy cảm của tôi.

“Hay, cô không muốn nói chuyện với ta? Ngay cả khi cô không muốn nói chuyện, cô vẫn phải làm như vậy. Vậy thì cô sẽ để tôi mở miệng cô chứ?”

"……ngài muốn gì?"

Cuối cùng tôi cũng mở miệng. Vào lúc đó, Kayden khẽ mỉm cười trước câu hỏi của tôi.

Anh ta có một vẻ ngoài rất lộng lẫy. Có thể là do màu tóc sáng của anh ta, nhưng đôi mắt sắc bén của anh ta trông giống như một con thú hoang chưa được thuần hóa.

Lý do tôi thích Kayden thực ra là vì ngoại hình của anh ấy.

Ánh mắt của Kayden lại quét qua mặt tôi.

“Giọng của cô cũng rất hay.”

“Mọi thứ của tôi đều đẹp. Nhưng tại sao ngài lại nói chuyện một cách thoải mái như vậy?”

Trước câu hỏi của tôi, Kaiden nhún vai hờ hững.

“Như thế này thân thiện hơn. Cô cũng có thể nói chuyện một cách thoải mái như thế.”

Tại sao tôi phải thân thiện với anh!

Nhưng anh dường như không có ý định nói chuyện một cách trang trọng.

Mặc dù Kayden là một người trẻ con, nhưng chúng tôi vẫn chưa biết danh tính của nhau, vì vậy nói chuyện có kính ngữ là một điều đúng đắn.

Vì tôi và Enoch biết danh tính của nhau, chúng tôi không thể nói chuyện thoải mái được.

Nhưng Kayden là người đầu tiên nói chuyện một cách thoải mái như vậy, không phải nó sẽ công bằng nếu tôi cũng làm như vậy sao?

"Này, buông tôi ra!"

"Ta không muốn."

Tuy nhiên, Kayden dường như không quan tâm cụ thể là tôi có đang nói chuyện thoải mái hay không.

“Nhưng cho dù ta có nhìn cô như thế nào đi nữa …… Tôi nghĩ cô trông rất giống một người mà ta biết.”

Kayden nhìn tôi một cách tỉ mỉ với ánh mắt quan sát điều gì đó kỳ lạ.

Chà, cách đây khá lâu Kayden đã đến biệt thự của Floné và yêu cầu Margaret ngừng tài trợ cho cuộc thí nghiệm.

Nhưng Margaret từ chối yêu cầu của Kayden và rời khỏi anh ngay lập tức, vì vậy thời gian gặp mặt trực tiếp rất ngắn. Không có gì lạ nếu anh ta không thể nhớ được khuôn mặt của cô.

"Ngài là ai?"

Tôi hỏi anh ta một câu hỏi để anh ta không suy nghĩ thêm.

"Kayden Blake Rohde."

Kayden nhìn xuống tôi với nụ cười có má lúm đồng tiền hấp dẫn.

"Cô có biết ta là ai không?"

“Không”, tôi kiên quyết lắc đầu.

Anh ấy liếc nhìn khuôn mặt tôi, nghiêng đầu và mỉm cười, sau đó đột nhiên dừng cử động và nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi tránh ánh mắt của anh ta với một điềm báo không lành.

“Ồ, khoan đã, ta vừa nhớ ra. Trông cô hơi giống một vị tiểu thư điên rồ của Đế quốc Langridge ”.

Ý anh điên rồ là gì? Anh đang nói chuyện với ai chứ?Anh mới là kẻ điên rồ.

"Cô không biết rằng thật thô lỗ khi nói những điều như vậy sao?"

"Cô là tiểu thư Floné, phải không?"

Tôi nhíu mày và lắc đầu từ chối.

Sau đó Kayden cười như thể điều đó thật thú vị.

Anh ta trông không giống như đã nhận ra khuôn mặt của tôi và giả vờ như anh ta không biết. Tuy nhiên, với những lời tiếp theo của Kayden, tôi đã nín thở.

"Thật sao? Thật nhẹ nhõm. Tôi ghét cô ta rất nhiều.”

Kayden nói đùa, nhưng tôi cảm thấy máu mình như sắp khô cạn khi nghe điều đó.

Nó khác với lời đe dọa của Enoch đối với tôi. Kayden là người thực sự có thể gϊếŧ tôi.

Tôi đã cảm thấy bị đe dọa và lo lắng.

"Huh? Nhưng……"

Anh ta lập tức nghiêng đầu và dí mũi vào gáy tôi.

"Có gì đó lạ trong cơ thể cô."

Một hơi thở nóng hổi phả vào cổ tôi. Gần đến mức tôi có cảm giác như môi anh đang chạm vào làn da tôi.