Wow, ngài khỏe thật đấy.”
Ôi, tôi lại nói điều gì đó ngu ngốc mà không nhận ra. Câu cảm thán ngớ ngẩn hẳn không giống Margaret.
“Tốt hơn hết là cô nên giữ mình im lặng, tiểu thư.”
Đúng như dự đoán, Enoch đã mắng tôi.
Khi tôi vừa ngậm miệng, anh quỳ trên một đầu gối trước mặt tôi.
Anh cẩn thận cởi đôi giày bệt ra khỏi chân tôi. Nó trông hơi lạ.
Nghĩ kĩ thì. Không phải thật kì lạ khi Thái tử của Đế quốc, người khinh thường tôi, lại quỳ xuống trước mặt tôi và cởi giày bệt của tôi sao?
Không, điều này …… rất lạ.
Bàn tay của Enoch chạm vào mắt cá chân trần lộ ra của tôi. Mắt cá chân mảnh mai của tôi bị nắm lỏng lẻo trong bàn tay to lớn của anh.
"Nó nhột."
Tôi nhún vai. Sau đó, tôi nhíu mày trước cơn đau từ dưới chân.
“Ouch.”
"Nhịn một chút."
Trái ngược với giọng nói lạnh lùng của anh ta, Enoch cẩn thận nhìn vào chân tôi như thể anh đang đối phó với một con búp bê thủy tinh. Tôi bị phồng rộp ở lòng bàn chân và gót chân.
"Tôi đang gặp rắc rối. Sẽ có vấn đề nếu vết phồng rộp bị vỡ. "
Trước lời thì thầm của tôi, Enoch ngước nhìn tôi với vẻ mặt muốn được giải thích.
Tôi nhún vai và nói, "Nếu vết phồng rộp vỡ ra và vết thương chảy mủ, sẽ có nguy cơ bị nhiễm trùng."
Enoch nhìn tôi với vẻ mặt ‘Sao cô biết điều đó?’.
"Đây là lẽ thường."
“Rốt cuộc thì tiểu thư khác với những người bình thường.”
"Gì đây? Ngài đang xúc phạm quá khứ của tôi vì không biết gì sao?”
“Có vẻ như có một số lỗ châm,” Enoch phớt lờ câu hỏi của tôi.
“Ngài nghĩ rằng tôi sẽ không hiểu ngài đang nói gì nếu ngài nói một cách thanh lịch sao? Ngài thật là thô lỗ hơn tôi nghĩ. "
"Ta chỉ làm những điều thô lỗ mà tiểu thư đã làm với ta trong quá khứ."
Trước những lời của Enoch, tôi cắn môi. Không có gì để phản bác. Tôi là người duy nhất gặp bất lợi nếu tôi nói về nó nhiều hơn.
Tôi buộc phải chuyển chủ đề, “Dù sao thì, trong trường hợp này, lớp da có thể tự hình thành lớp màng bảo vệ bằng cách không chạm vào vết phồng rộp càng nhiều càng tốt. Tốt hơn hết là nên lau sạch nó và chườm một túi nước đá …… ”
Tôi thở dài một hơi.
"Tôi không thể làm gì vào lúc này."
Tốt nhất là quay trở lại hang động, nhưng để làm được điều đó, tôi phải xỏ lại giày bệt và di chuyển.
Enoch nhìn vào chân tôi với vẻ lo lắng. Tại sao anh lại nhìn chằm chằm vào đôi chân trần của người khác? Việc này thật là xấu hổ.
Không lâu sau anh đặt đôi giày bệt mà anh đã cởi vào tay tôi. Tại sao?
Tôi nghi ngờ nhìn Enoch, nhưng anh đã ôm tôi lên mà không báo trước. Nó giống như ôm một nàng công chúa.
Tôi giật mình đến mức vòng tay qua cổ anh với đôi giày bệt trên tay.
"Gì đây?"
“Không phải tiểu thư đã nói rằng không tốt khi chạm vào vết phồng rộp sao? Nếu cô không muốn bị rơi, hãy giữ chặt hơn."
Sau một lúc suy nghĩ trước những lời của Enoch, tôi không thể không đặt đôi giày bệt xuống bụng dưới và ôm anh chặt hơn.
Cơ thể chúng tôi dính chặt vào nhau. Tôi thậm chí có thể cảm thấy trái tim anh đang đập.
Tôi cảm thấy lạ và hơi xấu hổ nên cố gắng quay mặt đi chỗ khác.
Chuyến thám hiểm quanh hang động chỉ với vết phồng rộp ở chân tôi đã kết thúc như thế.
"Chà, ta sẽ khám phá lại vào ngày mai."
Chúng ta còn lại bao nhiêu thời gian?
Tôi lặng lẽ nhìn lên bầu trời trong khi được Enoch ôm. Mặt trời đang lặn.
Enoch lặng lẽ ôm tôi và di chuyển. Anh ấy thực sự đáng tin cậy. Vì vậy, tôi chợt nghĩ rằng sẽ tốt nếu anh không thay đổi ngay cả khi gặp nữ chính.
Nếu đúng như vậy, tôi không nghĩ sẽ tệ khi ở cùng với anh.
“Tôi đã trở thành một người rất khác. Ngài có thể nói rằng tôi đã được sinh ra một lần nữa.”
Tôi đã đưa ra những lời vô ích như vậy không vì gì cả.
Enoch không trả lời trong giây lát. Có thể anh phớt lờ tôi vì tôi có thói quen nói những điều vô nghĩa.
Khi tôi đang suy nghĩ, Enoch mở miệng.
"Ừ. Ít nhất thì việc nói chuyện với tiểu thư không còn khó chịu như trước đây nữa,” Enoch thì thầm.
Tôi nhớ lại những kỷ ức về quá khứ của Margaret. Rõ ràng, Enoch và Margaret trong quá khứ không phải là đối tác trò chuyện tốt.
“Nhưng sẽ không có trường hợp nào mà tôi phải lòng tiểu thư đâu.”
Tôi lại ngẩng đầu lên trước những lời nói nhanh như chớp của Enoch. Và ánh mắt của chúng tôi đã chạm nhau. Đôi mắt anh bình lặng như đêm trước một cơn bão.
“Việc giúp đỡ một quý cô trẻ chỉ được coi là nghĩa vụ của một quý ông. Vì vậy, ta hy vọng cô không có những kỳ vọng viển vông."
Enoch đột nhiên vạch ra một ranh giới.
Tôi hiểu những gì anh nói.
Ngoài thực tế là cuộc trò chuyện giữa hai người không suôn sẻ, những lời Margaret dành cho anh ta khá gay gắt.
“Thành thật mà nói, ta không biết tại sao Điện hạ nhất quyết không chịu kết hôn với ta hay đính hôn. Ta có những gì ngài không có, Điện hạ. Ta mang dòng máu quý tộc thuần khiết.”
Margaret là kiểu người không ngại nói những điều như vậy mặc dù cô ấy thích Enoch.
Đúng vậy. Dù Enoch có tốt với tôi đến đâu, tôi cũng không nghĩ rằng anh sẽ thích tôi, nếu xét đến những tội lỗi mà Margaret ban đầu đã phạm phải.
‘Quả nhiên, một mình chạy đến hầm ngầm là lựa chọn tốt nhất.’
Tôi quay đầu lại với suy nghĩ đó và nhận thấy một điều gì đó kỳ lạ.
“Chờ một chút, Điện hạ. Tảng đá đó …… nó đang chuyển động, phải không?”
Enoch quay đầu về hướng tôi đang chỉ.
Ở đó có một ngọn đồi thấp, và cuối vách đá dựng đứng của ngọn đồi là một tảng đá lớn hình tròn.
Tôi không biết tại sao một tảng đá lớn và cứng như vậy lại nằm trên một vách đá có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
"Ta không biết. Tảng đá chuyển động …… Có thể là cô đã nhìn lầm?”
Đây là tất cả những gì gọi là một hiện tượng ảo ảnh sao? Trước câu trả lời của Enoch, tôi nhăn mặt.
Kì lạ. Tôi chắc chắn đã thấy nó di chuyển……
Tuy nhiên, như Enoch đã nói, ngay cả khi tôi nhìn thẳng vào tảng đá để xem mình có nhầm lẫn hay không, nó vẫn không hề di chuyển. Cuối cùng, tôi hơi quay đầu về phía Enoch.
"Dù sao, tôi rất vui vì ngài không còn khó chịu khi nói chuyện với người phụ nữ phiền phức này nữa."
“Có rất nhiều điều để vui mừng.”
Anh đang mỉa mai đấy à?
Hoang mang, tôi nhìn vào khuôn mặt bên cạnh của Enoch, nhưng biểu cảm của anh ấy không thay đổi.
kuung-
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên ở đâu đó, và mặt đất khẽ rung chuyển.
Một cảm giác đáng ngại quét qua cơ thể tôi.
kuung. kuung.
duduk duduk.
Thứ gì đó liên tiếp đáp xuống đất. Sau đó là tiếng bước chân.
Tôi bất giác nhìn lại tảng đá trên vách đá.
Thật không may, không có tảng đá nào trên vách đá, điều mà tôi đã thắc mắc cho đến vừa nãy.
Khi tôi nhìn lên bầu trời, mặt trời đang lặn và khu rừng rậm có phần u tối.
Nhưng trời không tối như lần trước ……
"C-Cái gì vậy?"
Tôi nắm mạnh cổ áo Enoch.
Ôm tôi, Enoch từ từ lùi lại một bước. Cảm giác như máu của tôi đang khô lại. Tay tôi run run.
kuung- duduk duduk duduk.
Lần này, tôi nghe thấy một âm thanh từ phía bên kia. Tôi vội quay đầu lại, nhưng không có gì trong tầm mắt.
duk dududuk duk!
duk dududuk duk!
Đây là âm thanh tôi nghe thấy từ phía sau. Và nó đã thu hẹp khoảng cách với tốc độ cao.
Cả một hay phía đều không nghe thấy tiếng bước chân. Nói cách khác, một vài quái vật đã tập hợp lại.
"Điện hạ! Chạy……!"
Cùng lúc đó, vài con sói nhảy lên không trung qua các bụi cây. Khung cảnh trôi chậm lại như một đoạn phim quay chậm. Với tốc độ này, cả hai chúng tôi đều gặp nguy hiểm.
Ngay khi hạ quyết tâm, tôi đẩy Enoch mạnh hết sức có thể. Và tôi bị ném lăn lộn trên mặt đất.
"Tiểu thư!"
Ba con sói đáp xuống chỗ chúng tôi đang đứng trước đó. Enoch, người đang đứng ở phía bên kia của con sói, nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
Sau đó, con sói mở cái miệng khổng lồ về phía tôi, người đã ngã xuống đất.