Mắc Kẹt Trên Đảo Cùng Các Nam Chính

Chương 9

Tất nhiên, tôi đã không thể ngủ ngon.

Nền đá lạnh đến mức tôi phải ớn lạnh cả đêm.

Trời mưa, trong hang có cái lạnh thấu xương ……

Tôi đã rùng mình vì lạnh ngay cả trong giấc mơ của tôi.

"Nó thực sự rất lạnh."

Có lẽ bởi vì sự mệt mỏi tích tụ cho đến giờ, ngay cả đầu óc tôi cũng trở nên mơ hồ. Đó là một giấc mơ sống động.

Khi tôi đang rùng mình trong một giấc mơ, một người nào đó đã đến gần tôi. Chiếc áo khoác của Enoch lấp ló trong tầm nhìn mờ mịt.

Tuyệt vọng, tôi đưa tay ra và nắm lấy áo khoác của Enoch. Cái chạm tay ấm áp ấy khiến tim tôi không hiểu sao lại nhói đau.

"Chuyện gì vậy?"

Ai đó trong giấc mơ của tôi đã hỏi tôi. Tôi cau mày với vẻ mặt bối rối khi nhìn vào chiếc áo khoác.

"Đó là bởi vì ngươi thật xấu tính."

"……này?"

Kéo áo khoác của Enoch một lần nữa, tôi trả lời, “Người này, Jackie. Anh ấy là người đã che vai cho tôi khi tôi lạnh.”

Tôi bật khóc vì nỗi buồn bất chợt ập đến.

“Đồ ngốc Jackie. Làm sao ngươi lại có thể nằm lên trên một cơ thể vô dụng như vậy? Ta đang rất lạnh. "

“……”

“Ta đã nghĩ tình yêu của người dành cho ta đã trưởng thành. Đồ khốn nạn. Tình yêu của người đã thay đổi sao?”

Nước mắt lưng tròng, tôi buông chiếc áo khoác đang cầm trên tay. Chiếc áo khoác bị nhăn mất dáng vì tôi ôm nó quá chặt.

Ngay cả vẻ ngoài tiều tụy đó cũng chạm đến trái tim tôi. Tôi lại chìm vào giấc ngủ, quay lưng bỏ chiếc áo khoác nhàu nhĩ mà lòng đau xót.

Tôi chắc chắn đã nghe thấy ai đó đang cười……

Khi tôi tỉnh dậy, trời đã sáng.

Tôi nằm im mở mắt. Tôi tưởng mình đã ngủ trong run rẩy vì lạnh, nhưng cơ thể tôi sảng khoái hơn tôi nghĩ.

‘Nó không giống như hiện thực và trí nhớ của mình mơ hồ …… đây vẫn là một giấc mơ sao?’

Khi tôi đang suy nghĩ về nó, tôi cảm thấy một cảm giác ấm áp và cúi đầu xuống.

Đúng như dự đoán, một chiếc áo khoác sang trọng quấn quanh vai tôi. Đó là của Enoch.

Tôi đưa mắt nhìn quanh cửa hang, thấy nắng ban mai chiếu xuyên qua những bức tường đá chồng chất đến thắt lưng. Có vẻ như mưa đã hoàn toàn tạnh.

Có Enoch ở cửa hang. Anh ta xắn tay áo sơ mi lên và háo hức di chuyển những viên đá lớn.

Có lẽ vì những năm tháng trên chiến trường, Enoch có xu hướng hứng thú với loại việc này hơn là thể hiện phẩm giá của một thái tử.

Tôi đến gần Enoch, mặc áo khoác của anh ta.

Anh ta liếc nhìn tôi. Tôi nghĩ anh ấy định nói gì đó, nhưng anh quay đầu đi, không nói gì và lại bắt đầu gỡ những hòn đá.

Tôi chắc chắn rằng tôi đã nhìn thấy áo khoác của Enoch trong giấc mơ của mình và nói, "Sao ngươi có thể nằm trên một cơ thể vô dụng như vậy?"

Có thể đó không phải là một giấc mơ mà là thật? Nếu như vậy ……

‘Mình có say không? Mình thậm chí còn không uống. Tại sao mình làm điều đó? Tại sao mình lại nói những điều vô nghĩa như vậy chứ?"

Não tôi trống rỗng. Tôi hơi xấu hổ, ngoài việc tôi còn lo lắng về sự báng bổ hoàng gia.

Nhưng may mắn thay, Enoch trông vẫn như thường lệ.

‘…… đó chắc hẳn là một giấc mơ vì anh không nói gì, phải không?”

Lúc đó tôi mới nguôi ngoai một chút và vui lên để giúp anh ta dọn đá.

Tuy nhiên,

"Tình yêu dường như không thay đổi."

"……Vâng?"

Enoch gỡ bỏ tất cả những viên đá và nhìn lại tôi. Một tay chống eo, anh mỉm cười chỉ vào chiếc áo khoác tôi mặc.

"Không phải chiếc áo khoác vẫn còn yêu cô vì nó không nằm trên cơ thể vô dụng của ta lúc này sao?"

‘Chết tiệt, đó không phải là một giấc mơ!’

Tôi lúng túng đảo mắt và tránh ánh nhìn của anh ta. Và tại thời điểm đó,

“Đồ khốn nạn. Tình yêu của ngươi đã thay đổi sao?”

Tôi thậm chí còn nhớ dòng cuối cùng tôi đã thốt ra.

“Cái đó …… ý ngài là gì?”

"Cô định giả vờ như cô không biết?"

Enoch đã hỏi một câu hỏi vui. Tôi bối rối lẩm bẩm và cuối cùng trả lời bằng một giọng nhỏ, “Điều đó …… Tôi chỉ đang nói những điều vô nghĩa trong giấc ngủ của mình—”

"Nếu cô đã đặt cho nó một cái tên dễ thương như Jackie và cứ thế cần quên nó đi, tên khốn Jackie sẽ rất buồn."

Chết tiệt, anh đã nghe thấy tôi chửi thề sao?

Tôi cố gắng thay đổi chủ đề bằng cách nào đó, vì vậy tôi đảo mắt và mở miệng cẩn thận, "Ngài trông rất kì cục khi chửi thề."

“Đó là vì đây là lần đầu tiên ta thốt ra một câu chửi thề như vậy. Nhưng tiểu thư đã chửi thề rất tự nhiên.”

Tôi không còn gì khác để nói.

“Ôi, đó không phải là tôi. Tôi nghĩ Điện hạ hẳn đã nằm mơ. Tôi không thể nói những lời chửi thề. Tôi là một quý cô."

Enoch cười toe toét, uể oải vuốt cằm rồi cười.

“…… nếu cô ngại, ta sẽ giả vờ như ta không biết.”

Anh ta nói như thể anh ta đang tử tế.

Enoch tiến lại gần tôi với tốc độ thong thả và dùng ngón tay gõ nhẹ vào cổ áo khoác vàng tôi đang mặc trên người.

Ánh mắt anh ấy từ từ nâng lên từ vai đến cổ tôi. Rồi mắt anh chạm mắt tôi.

Một nụ cười nhếch mép hiện trên khóe môi. Anh nói như thể tình huống này rất thú vị, “Chà, tiểu thư thật là một người lập dị. Vì vậy, nó không có gì lạ cả."

‘Chỉ cần nói rằng điều đó thật kỳ lạ. Đồ khốn nạn.’

Tôi vẫn còn một chặng đường dài phía trước để cải thiện hình ảnh của mình. Không hiểu sao tôi trở nên buồn bã, vì vậy tôi đã lau đi những giọt nước mắt thậm chí không chảy ra.

“Tình yêu của tiểu thư dành cho Jackie, ta ủng hộ cả hai người.”

"Không phải như vậy!"

Cuối cùng khi tôi giận dữ hét lên, anh ta bật cười với vẻ mặt vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh cười rạng rỡ như vậy. Tôi quên đi cơn tức giận của mình và nhìn anh đầy hoài nghi.

Tất nhiên, tiếng cười không kéo dài. Trở lại với vẻ mặt bình thản, anh ta nhìn tôi với vẻ mặt cương nghị.

"Hãy mặc chiếc áo khoác đó, vì ta sợ mình sẽ bị nguyền rủa vì có một cơ thể vô dụng."

Anh ta đã giễu cợt tôi cho đến phút cuối cùng, chết tiệt.

Không, Enoch vốn là một con người như vậy sao? Ngay cả trong nguyên tác, hoàng tử trong trí nhớ của Margaret chắc chắn không phải là người như vậy!

4. Kayden Blake Rohde

Sự cố áo khoác cuối cùng cũng kết thúc với kết quả là tôi yêu Jackie.

"Đó là loại kết luận gì chứ?"

Như tôi vẫn luôn nói, cuộc sống được tạo nên bởi sự định giờ chết tiệt, vậy tôi phải làm gì bây giờ?

Vào sáng sớm, chúng tôi bù nước bằng cách uống nước từ một bát dừa và sau đó lấp đầy cơn đói bằng quả acai.

Dù cái bát dừa đựng đầy nước mưa nhưng nó nhỏ để có thể đủ cho hai người uống.

‘Tôi muốn uống bao nhiêu nước tùy thích ……’

Có thể vào buổi chiều mình sẽ làm một cái bộ lọc để lấy nước uống hoặc tìm cách chưng cất lấy nước.

Sau khi chọn hang động là một căn cứ tạm thời, chúng tôi quyết định đi trinh sát theo lịch trình.

Tôi đã phải dành vài ngày ở đây để hồi phục sức bền của mình, nhưng để làm được điều đó, tôi phải hiểu đúng về những gì xung quanh căn cứ.

Khi tôi đang khám phá khu rừng gần đó với Enoch, tôi đã lo lắng rằng mình có thể đυ.ng độ những nam chính khác.

Nhưng may mắn thay, điều đó đã không xảy ra. Ít nhất là chưa.

Tôi theo Enoch băng qua bụi cây và dừng bước khi vạt áo vướng vào một cành cây.

“Cái váy chết tiệt này ……!”

Chết tiệt, tôi sẽ phải tìm túp lều sớm thôi. Tôi nghĩ có một ít quần áo hiện đại trong túp lều.

‘Tôi cũng muốn mặc quần!’

Khi tôi loay hoay hồi lâu mới cởi được chiếc váy trên cành.

Một bàn tay lớn vươn ra từ sau lưng tôi.

Đó là Enoch. Anh ta xé gấu váy của tôi ra khỏi cành cây một cách rất dễ dàng.

Tôi ngơ ngác nhìn anh ta. Một đường nét trên khuôn mặt rắn rỏi không một chút cảm xúc đập vào mắt tôi. Anh ta vươn tay đến chỗ tôi.

"Nắm tay ta."

"Vâng? Tại sao cơ?"

Đó là một câu hỏi phản xạ. Sau đó, anh cau mày như thể anh không thích câu trả lời của tôi.

Ôi trời ơi, ngay cả cái cau mày cũng trông thật đáng sợ và đẹp trai.

“Cô định sẽ tiếp tục tụt lại phía sau sao? Đừng để bị thương và hãy nắm lấy tay ta."

Anh làm như đang khó chịu, nhưng anh luôn bước lên trước và quan tâm đến tôi. Lời nói và hành động của anh khác hẳn.

Tôi không có lý do gì để từ chối sự giúp đỡ của Enoch, vì vậy tôi nắm lấy tay anh.

Bàn tay của anh rất lớn. Tôi cũng cao, nhưng tay anh to hơn, chân anh to hơn, và mọi thứ đều lớn hơn tôi khiến tôi rất muốn dựa vào anh ấy.

Một thân hình cường tráng được tạo nên từ những cơ bắp và một sức mạnh bền bỉ mà không hề run rẩy ngay cả khi tôi tựa vào nó. Anh ấy thực sự mạnh mẽ và đáng tin cậy.

Đó có thể là lý do tại sao nữ chính dựa vào anh nhiều nhất. Tôi có thể hiểu tại sao Enoch lại là nhân vật chính trong dàn nam chính của tiểu thuyết.

Giờ đây, việc nắm tay anh đã không còn xa lạ hay khó xử nữa. Nhưng lạ thay, một bên ngực tôi nhồn nhột.

Enoch nhìn sắc da của tôi và hỏi, "Có khó chịu không?"

Lực cầm đã được nới lỏng một cách nhẹ nhàng.

“Đây là lần đầu tiên ta nắm tay một ai đó, vì vậy ta rất khó kiểm soát sức mạnh của mình. Ta hy vọng cô hiểu. Nếu cô cảm thấy không thoải mái, hãy nói cho ta biết.”

Đó là một giọng điệu thẳng thừng nhưng rất thân thiện.

Đây là lần đầu tiên anh nắm tay ai đó sao?

"Tại sao?"

“À, không. Thật là ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên Điện hạ nắm tay một ai đó.”

"Không có ai mà ta có thể yêu cầu nắm tay."

Nghĩ lại thì, Enoch là một người hoàn toàn cô đơn. Mặc dù nó không được giải quyết chi tiết trong nguyên tác, nhưng tôi có thể thấy nó qua những ký ức trong quá khứ của Margaret.

Có lẽ anh luôn cô đơn, không thể hình thành mối quan hệ sâu sắc với người khác.

Anh luôn cô đơn vì sinh ra bất hạnh, tôi cũng nhớ anh ấy đã phải chịu hậu quả sâu sắc sau chiến tranh và phải xa lánh mọi người.

Tôi định đi với ý nghĩ đó, nhưng lần này, tôi cảm thấy lòng bàn chân hơi đau.

"A."

Tôi nghĩ tôi bị phồng rộp ở chân. Điều đó có thể hiểu được. Đôi giày bệt, chỉ trông khá đẹp mắt, không phải là đôi giày thích hợp để đi lang thang trong khu rừng này.

Enoch nghe thấy tiếng tôi rêи ɾỉ và quay lại nhìn tôi.

Anh nói, "Ngồi xuống," chỉ vào một cái cây đổ gần đó.

Tôi thở dài khi cố gắng đi về phía cái cây đổ. Ngay lập tức, một bàn tay to và ấm áp chạm đến eo tôi.

Enoch nhẹ nâng tôi lên và đặt tôi ngồi trên cái cây đổ.