Cẩn Ngôn

Chương 40

Xe của Lâu gia ra đến thành Quan Bắc, đi được nửa đường, Lý Cẩn Ngôn đã thấy một cột khói đen đang bốc lên từ hướng xưởng xà phòng ở đằng xa. Phần lớn đất xung quanh xưởng xà phòng đều đã bị Lâu gia mua lại, ngoại trừ ký túc xá của công nhân làm việc trong xưởng ra thì ngay cả một túp lều cũng không có! Nghĩ đến đây, lòng bàn tay hắn vã đầy mồ hôi lạnh, luôn miệng thúc giục tài xế tăng tốc.

Tài xế đạp chân ga, Lâu thiếu soái đè tay Lý Cẩn Ngôn lại: “Đừng hoảng hốt.”

Khoảng cách đến xưởng xà phòng càng lúc càng gần, cảnh tượng lọt vào trong mắt khiến tâm trạng Lý Cẩn Ngôn rơi xuống đáy cốc ngay lập tức.

Hơn phân nửa nhà máy bị bao trùm trong biển lửa, các công nhân đang bận cứu hoả, quần áo của không ít người cháy thành những lỗ lớn, tóc và chân mày cũng bị xém mất một phần.

Mặt mày Lục Hoài Đức dính đầy khói bụi, trường sam đã không còn thấy được màu sắc ban đầu, thoạt nhìn phi thường chật vật. Thấy Lý Cẩn Ngôn và Lâu Tiêu từ xa bước đến, hắn vội kêu lên: “Thiếu soái, Ngôn thiếu gia, sao các vị lại đến đây? Mau, tránh ra xa một chút, nơi này nguy hiểm lắm!”

Vừa dứt lời, một góc nóc nhà xưởng bị cháy rụi đột nhiên đổ sụp xuống, Lý Cẩn Ngôn còn nhớ rõ, nơi đó là phân xưởng sản xuất xà phòng thủ công.

“Quản lý Lục, có chuyện gì?”

Lục Hoài Đức lộ vẻ đau khổ, vả mạnh một cái vào mặt mình, “Đều là sơ sót của tôi, vì tôi sơ ý nên mới cho người ta cơ hội lẻn vào nhà xưởng!”

Nhìn tình thế trước mắt, Lý Cẩn Ngôn biết vài ba câu nhất định không thể nói rõ ràng, cho nên đổi sang câu hỏi khác: “Đã báo cho đội cứu hoả chưa?”

“Đội cứu hoả?” Lục Hoài Đức sửng sốt.

Lâu Thiếu soái liếc nhìn Lý Cẩn Ngôn, mở miệng nói: “Đội chữa cháy. Phái người đến đội chữa cháy thông báo chưa?”

“A, phái rồi!” Lục Hoài Đức nhanh chóng đáp: “Nhưng vị trí nhà xưởng của chúng ta có hơi xa, phải mất một lúc lâu họ mới tới được.”

Lửa càng ngày càng lớn, Lý Cẩn Ngôn khẽ cắn môi: “Quản lý Lục, thông báo với mọi người, nhà máy cháy cũng không sao, an toàn quan trọng hơn hết thảy!”

“Nhưng…”

“Làm theo lời tôi đi.”

Lý Cẩn Ngôn thấy quản lý Lục do dự thì liền lớn tiếng hơn: “Không cần cứu hoả nữa, mọi người lui ra phía sau!”

Thế nhưng hiện trường vụ cháy ồn ào một mảnh, các công nhân đứng gần cũng như xa đều không nghe thấy được, vẫn vội vàng gánh nước, dập lửa, nhất là những anh lính mới xuất ngũ không lâu, gần như dũng mãnh xông thẳng vào đám cháy.

Lại hô thêm một tiếng, song người nghe thấy vẫn không nhiều lắm, Lý Cẩn Ngôn nhấc chân định chạy về phía trước nhưng lại bị Lâu Tiêu nắm tay kéo lại một phen.

“Thiếu soái?”

Lâu Thiếu soái một tay giữ Lý Cẩn Ngôn, một tay giơ súng, bắn chỉ thiên một phát.

Tiếng súng vừa vang lên, mọi người đều dừng động tác, Lý Cẩn Ngôn nhân cơ hội hô to:” Tất cả mọi người lui ra, an toàn là quan trọng nhất!”

Đúng vào lúc ấy, mọi người nhận được thông báo đội chữa cháy cuối cùng cũng đến rồi.

Khi ngọn lửa được dập tắt thì đã là bốn giờ chiều. Trận hoả hoạn thiêu rụi cả một mảnh đất, trong không khí còn nồng nặc một mùi khét cực kỳ gay mũi.

Lý Cẩn Ngôn bảo Lục Hoài Đức lấy hai mươi đồng bạc ra cảm ơn người trong đội chữa cháy.

Nhà xưởng bị thiêu huỷ hơn phân nửa, cho nên hoạt động sản xuất buộc phải đình chỉ. Lý Cẩn Ngôn và quản lý Lục cùng phát tiền thưởng cho những công nhân đã tham gia cứu hoả, mỗi người hai đồng, còn nói với bọn họ, đợi khi nhà xưởng trùng tu xong sẽ lại thuê bọn họ tới làm. Một bên phát tiền, một bên kiểm kê nhân số xong xuôi, hắn xác định không có công nhân thiệt mạng trong trận hỏa hoạn này, đây cũng xem như trong cái rủi có cái may.

Phần lớn công nhân chỉ bị mấy đốm lửa nhỏ bén tới, quần áo thủng vài cái lỗ mà thôi. Có mấy anh lính bị bỏng, còn không nói nên lời, rất có khả năng bị khói làm cho khản cổ. Lý Cẩn Ngôn nhíu mày, nếu vết bỏng không được xử lý tốt sẽ rất dễ nhiễm trùng, một khi nhiễm trùng thì mạng người cũng khó mà giữ được. Số lượng Sulfonamides Kiều Nhạc Sơn chế tạo không nhiều, trước mắt chỉ đủ cung cấp cho binh đoàn Độc Lập. Nghĩ tới đây, hắn nhìn về phía Lâu Thiếu soái, người sau không nói nhiều lời, trực tiếp gọi Quý Sĩ quan đến đây.

Kết quả, những anh lính bị bỏng đều được Quý Sĩ quan mang về nơi đóng quân của binh đoàn Độc Lập và an bài quân y đến điều trị vết thương.

Đợi khi tất cả những người có thương tích đều đã rời đi, Lý Cẩn Ngôn mới hỏi Lục Hoài Đức, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

“Ngôn thiếu gia, có người cố tình phóng hỏa!”

Lục Hoài Đức uống một hớp nước, cổ họng cũng không bỏng rát nữa, lập tức nói hết những gì hắn biết ra.

Thì ra trận hoả hoạn lớn này là bắt nguồn từ kho hàng chứa Glycerol(*). Nhà xưởng có lệnh cấm lửa, ngoại trừ nhà bếp được xây độc lập ở sâu bên trong ra thì cả phân xưởng không cho phép một đốm lửa nào được lóe lên. Lục Hoài Đức còn đặc biệt an bài hai viên quản lý trông coi kho hàng, chỉ sợ có sai sót nhỏ khó lường nào đó. Nhưng, ai mà ngờ được, xế chiều hôm nay, một viên quản lý ăn phải thực phẩm ôi thiu, viên quản lý còn lại thì bị người nện cho một gậy… Nếu không phải có người ngửi được mùi khói, phát hiện dị thường, chắc đến hắn cũng sẽ chết cháy ở bên trong!

(*) Glycerol hay glyxerol, glycerin, glyxerin là một rượu đa chức, gồm 3 nhóm -OH gắn vào gốc TruyenHD C3H5 (hay công thức hóa học là C3H5(OH)3). Glyxerol là một thành phần quan trọng tạo nên chất béo, thuốc nổ nitroglyxerin… Nó có một số tính chất của một rượu đa như phản ứng với Cu(OH)2 tạo ra dung dịch xanh trong suốt. Đây cũng là phản ứng đặc trưng để nhận biết rượu đa chức có 2 nhóm -OH trở lên gắn liền kề nhau.

Tuy là phát hiện kịp thời, nhưng lửa vẫn cháy không ngừng, thiêu rụi cả một phần nhà xưởng.

Càng nghe, Lý Cẩn Ngôn càng nhíu chặt chân mày, phòng vệ ở xưởng xà phòng không thể nói là chặt chẽ nhưng cũng ở hạng cửa sắt tường cao, bên trong lại có một đội lính mới giải ngũ lên tới hai mươi người. Đánh quản lý bất tỉnh, còn phóng một trận hoả hoạn lớn như vậy, rốt cuộc là ai?

Nếu không phải ngoại nhân lẻn vào, vậy chẳng lẽ là người trong nhà ra tay hả?

“Ngôn thiếu gia, khi mới kiểm tra nhân số tôi chưa nói, đầu bếp xưởng xà phòng mới mướn không thấy đâu nữa.”

“Cái gì?”

“Hắn không bị chết cháy.” Lục Hoài Đức tiếp lời:” Khi người của đội chữa cháy đến xem xét hiện trường tôi cũng đi theo, vừa rồi điểm danh lại thì chỉ thiếu mỗi hắn, nói chung là sống không thấy người chết không thấy xác.”

“Ông khẳng định?”

“Khẳng định.” Lục Hoài Đức dùng sức xoa mặt một cái, “Việc này, tám chín phần là do hắn làm.”

“Nhà hắn ở đâu?” Lâu Thiếu soái chợt mở miệng.

Lục Hoài Đức sửng sốt một chút, “Hắn là do chưởng quỹ của Hòa Phong lâu trong nội thành giới thiệu, ở cuối con ngõ bên cạnh Hòa Phong lâu. Có chưởng quỹ đảm bảo nên tôi mới nhận hắn, nào ngờ…”

Lâu Thiếu soái lập tức bảo vệ binh mang theo Lục Hoài Đức cùng đi tìm người, nếu tìm không thấy, liền bắt cả chưởng quỹ Hòa Phong lâu, người đã giới thiệu tên đầu bếp này về đây.

“Nếu thực sự là do hắn làm, nhất định sẽ không bắt được.” Lý Cẩn Ngôn nhìn đống hỗn độn trước mặt, nói. Việc này, ngoại trừ trách kẻ núp trong bóng tối âm thầm hạ độc thủ, cũng chỉ có thể tự trách bản thân khinh suất mà thôi. Quãng đường phía trước quá thuận lợi nên Lý gia tam thiếu sinh ra tự mãn mà có chút lơ là.

Nếu lúc trước hắn biết đề phòng thì đã chẳng đến mức cho kẻ khác cơ hội hỏa thiêu phân nửa nhà xưởng của mình. Hiện tại là thời kỳ đầu Dân quốc, không phải thế kỷ hai mươi mốt, có một số việc, hắn nghĩ quá đơn giản hiển nhiên rồi…

Lý Cẩn Ngôn lộ ra một tia cười khổ, ở trong thời điểm sục sôi ý chí chiến đấu chuẩn bị thi triển quyền cước, bất cứ ai bị dội một gáo nước lạnh vào đầu cũng khó mà chịu đựng được.

“Việc này cứ giao cho tôi.” Lâu Thiếu soái nắm lấy bả vai Lý Cẩn Ngôn, ôm hắn vào lòng: “Dù là kẻ nào làm, nhất định cũng phải trả giá!”

‘Ừm’ một tiếng, Lý Cẩn Ngôn buông lỏng cơ thể, tựa đầu lên vai Lâu Tiêu, tự nói với bản thân mình, một lúc thôi, chỉ một lúc này thôi, hắn cần chỗ dựa.

Đúng như Lý Cẩn Ngôn phán đoán trước, Lục Hoài Đức trắng tay trở về. Tuy nhiên chưởng quỹ Hòa Phong lâu đã bị lôi đến, song hắn vẫn luôn miệng nói tên đầu bếp kia là một người bà con xa, năm trước trong nhà gặp hoạ nên mới đến thành Quan Bắc nương nhờ hắn.

“Thiếu soái, những lời tôi nói đều là sự thật! Tôi thực không biết Trụ Tử ở đâu! Trụ Tử luôn thành thành thật thật, không giống kẻ to gan lớn mật vậy đâu! Phải biết, nếu hắn là loại người như vậy, có đánh chết tôi cũng không giúp hắn, lại càng không giới thiệu hắn tới làm việc cho quản lý Lục!” Chưởng quỹ Hòa Phong lâu đã cùng với các bậc cha chú sinh sống ở thành Quan Bắc từ lâu, làm ăn đàng hoàng, đối nhân xử thế cũng nhiệt tình đúng mực, ấn tượng để lại trong lòng hàng xóm láng giềng rất khá, không giống kẻ dối trá lọc lừa. Hắn thật không biết Trụ Tử đã đi nơi nào.

Tất cả điểm đáng nghi đều tập trung vào đầu bếp tên là Trụ Tử, nhưng hắn lại biến mất không dấu vết.

Xưởng xà phòng rơi vào một hồi đại hỏa, hôm sau nhận được tin báo, Lâu Đại soái giận dữ vô cùng, ra lệnh cho trưởng cục cảnh sát phải truy nã Trụ Tử khắp nơi. Liên tiếp vài ngày bặt vô âm tín, đến ngày thứ tư mới có người đến báo, nói là ở ngoài nghĩa địa ngoại thành xuất hiện một người cao cao, bộ dáng có vài phần tương tự như Trụ Tử.

Trưởng cục cảnh sát mang người đi xem, lại bảo chưởng quỹ Hòa Phong lâu tới nhận dạng, thế mà người nọ thật sự là Trụ Tử đã đột biến mất vào hôm ấy! Chẳng qua, ngực hắn bị người ta đâm cho một dao, đã sớm tắt thở rồi, mặt khác, trong cái bọc trên lưng vẫn còn một trăm đồng bạc.

Mọi chuyện vì thế lại đi vào ngõ cụt.

Thực tế, ai đã giật dây Trụ Tử, bất kể cha con Lâu gia hay Lý Cẩn Ngôn, đều có thể đoán được mấy phần. Năm ngoái, một nhà xưởng thuỷ tinh ở ngoài thành Quan Bắc cũng bị phá hoại với thủ đoạn như vậy. Đáng tiếc không có chứng cứ! Trụ Tử chết rất đúng lúc, muốn tra sợ là cũng không tra ra được cái gì.

Cuối cùng, vụ án phóng hoả cũng chỉ có thể làm qua loa cho xong.

Phẫn nộ ban đầu qua đi, tâm tình Lý Cẩn Ngôn dần bình ổn lại. Tức giận cũng có được gì đâu, có tức hơn nữa thì nhà xưởng cũng đã bị đốt rồi. Tất cả mọi thứ chỉ có thể bắt đầu lại thêm một lần mà thôi.

Bất quá, không vấn đề gì.

Lý Cẩn Ngôn tự nói với mình như thế, nhà xưởng bị đốt, hắn sẽ xây lại, đồ mất, hắn sẽ làm lại! Ngã ngựa một lần khiến hắn nhận ra được đối thủ của mình có bao nhiêu bỉ ổi, vô sỉ và ác tâm. Hắn mãi mãi sẽ không cho phép bản thân tái phạm lỗi lầm như thế nữa.

Trong khoảng thời gian xưởng xà phòng Lâu gia đình chỉ hoạt động, trong thành Quan Bắc xuất hiện một số lượng lớn xà phòng thơm của Nhật Bản. Chú câm thu thập danh sách những người sản xuất và tiêu thụ xà phòng thơm Nhật Bản, Lý Cẩn Ngôn cầm danh sách trong tay, nhìn nhìn, lần lượt nhớ kỹ từng cái tên, ngày nào đó nhất định phải tính sổ một lần!

Cùng lúc ấy, một bản danh sách tương tự cũng được đặt trước mặt Lâu Đại soái. Ông nhìn biểu tình lạnh lùng của con trai, sờ sờ cái đầu bóng lưỡng: “Cha biết, chắc chắn con rất sốt ruột, muốn tìm cách trút giận thay cho vợ con, có điều, việc này không thể nóng vội được, gặt cỏ đánh con thỏ (*), làm một mà được cả đôi! Hiểu chưa?”

(*) Gặt cỏ đánh con thỏ: Người nông dân đang đi cắt cỏ, bỗng có con thỏ nhảy ra, hắn bèn tiện tay vung liềm gϊếŧ luôn con thỏ. Câu này nói về những hành động làm một mà bất ngờ được hai.

“Hiểu!”

“Bên Phan Quảng Hưng cha đã an bài, Phan Chấn Vũ – thủ hạ của con, còn có Phan Chấn Học ở cục Giao thông nữa,” Trong giọng nói của Lâu Đại soái lộ ra một tia thâm độc, “Vì hai đứa con trai này, hắn sẽ phải dốc hết sức mình thôi.”

Lâu Thiếu soái không nói gì, chỉ mím chặt môi, sâu trong con ngươi đen bóng hiện lên một tia lạnh lùng nghiêm nghị.