Khi Nữ Phụ Nhàm Chán

Chương 4: Đến

Tần Hiếu Nghị biết vợ ông đối việc này có khó chấp nhận như thế nào, đau như vậy, con gái nuôi bên cạnh nhiều năm như vậy hóa ra không phải con ruột, ông cũng rất khó chịu, đặc biệt là con gái ruột của ông......

Ông nhìn tư liệu Tần Kiều, vừa đen vừa gầy, tóc khô khốc, cho dù thành tích đệ nhất, cũng khó có thể đem trở về.

Nhưng như thế nào cũng là con ruột, không thể để cô tiếp tục ở loại địa phương kia bị bạc đãi.

Bên kia, Dương gia.

Sau khi con trai rời đi, ba Dương đã sững sờ hồi lâu, nhưng đột nhiên phản ứng lại, hỏa khí tận trời.

Ba năm trước, con nha đầu kia làm ra chuyện tốt, liền chạy trốn mất tăm mất tích, bây giờ lại còn mặt mũi quay về sao?

Ông nghẹn một cổ kính, đạp tung cánh cửa mong manh.

"Mày còn mặt mũi quay về sao?"

Bên trong, cô gái nhỏ đang ngồi trước cửa sổ, nhéo móng mèo, quay đầu lại vẻ mặt khó hiểu khi nghe thấy tiếng động.

"Ba?"

Tần Kiều ba năm trước kɧıêυ ҡɧí©ɧ người ta nên cũng tự mình hiểu lấy, đối với cô mà nói, hiện tại cảm thấy Dương gia thật ra cũng khá đáng yêu.

Dương Xuân đi theo xem náo nhiệt nói: "Ở ngoài lăn lộn không nổi, đương nhiên là phải trở về."

Bà ta quay đầu nhìn Tần Kiều sửng sốt, hình như so với trước kia đẹp mắt hơn một chút?

Ba Dương nhìn cô gái trắng trẻo, dù đang ngồi thì con gái đó trông cũng cao quý bọn họ. Nghĩ đến điều gì đó, đường nét trên gương mặt ông ta trở nên không được tự nhiên. Ông ta kìm nén tức giận, ném cây gậy xuống đất, chép miệng: "Từ hôm nay trở đi, cấm mày bước nửa bước ra khỏi cửa." Nói xong, ông ta liền bỏ đi.

Dương Xuân sửng sốt, anh trai hung hãn của bà bị gì vậy?

"Anh, anh bị làm sao vậy?"

Dương Xuân vội vàng đuổi theo, ba Dương mặc kệ bà ta, nghĩ đến sự kiện hơn nửa tháng trước, ông ta hoảng sợ, Dương Kiều càng ngày càng không giống bọn họ.

Nếu bị phát hiện...

Ông ta run lập cập

Dương Mộc trở về, ném mớ rau đã mua vào tay Dương Xuân: "Nấu ăn."

"Không, Dương Kiều đã về rồi, sao tao còn phải nấu?"

Ba Dương cáu kỉnh, ông ta hút một điếu thuốc, nghe xong lại càng khó chịu: "Muốn ở nhà tao thì làm, không làm thì cút đi!"

Dương Xuân sắc mặt bực bội. Quay đầu nhìn Tần Kiều đi xuống. Quá xinh đẹp, xinh đẹp giống như không phải người nhà bọn họ.

"Mẹ, có chuyện gì vậy?" Một giọng nói vang lên, Tần Kiều nhìn lại một cô gái trẻ mà cô chưa từng thấy, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của cô gái đó, tràn đầy hoang mang. Ba Dương xấu hổ nói: "Kiều Kiều hiện cũng ở nhà của chúng ta."

Vừa dứt lời, cả phòng đều ngượng ngùng.

Sau khi Tần Kiều rời đi năm đó, vợ chồng Dương gia cuối cùng đầu óc cũng được linh quang một lần. Nghĩ rằng nếu sau này người nhà kia phát hiện ra con gái mình bị thay thế và tìm ra tung tích tới đây thì phải làm sao?

Trong cơn hoảng loạn, bọn họ đưa con gái của Dương Xuân qua, đổi tên thành Dương Kiều, dự định sống ở đây hai năm rồi chuyển đi, đến khi nhà họ Tần đến hỏi tìm Dương Kiều, tìm được hai Dương Kiều thì biết đâu mới là con gái họ chứ.

Nhưng bây giờ Dương Kiều đã trở lại, thật là lúng túng.

Tần Kiều ngẩn ra: "Kiều Kiều??"

Tần Kiều nhìn nửa ngày rốt cuộc nhận ra, trước đây cô đã từng gặp qua "Dương Kiều"

"Anh, sao anh lại xấu hổ? Không phải anh để cho con gái em đổi tên thành Dương Kiều sao??" Dương Xuân mặt đầy tức giận, chế nhạo anh trai mình.

Tần Kiều chấn kinh, người thay thế?

Vì vậy, bữa tối hôm đó vô cùng yên tĩnh. Dương Mộc như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Lúc trước ba cậu đem người về đổi tên, cậu liền cảm thấy ổn, hiện tại có cảm giác Tu La tràng.

Ba Dương ăn không yên, cứ cắn vài miếng là thấy xấu hổ và sợ hãi.

Mẹ Dương cả kinh, nhìn chằm chằm Tần Kiều hồi lâu, cuối cùng vùi đầu ăn cơm.

Dương Kiều nhìn chằm chằm Tần Kiều, càng nhìn càng tức giận, hiện tại lại là chuyện là như thế nào đây?

Tần Kiều có lẽ là ăn thoải mái nhất, thế thân thì thế thân đi. Cô đã quyết định ngoan ngoãn, từ hôm nay về sau sẽ là một Tần Kiều ngoan ngoãn nghe lời.

"Ba mẹ, có cần con rửa bát không?" Tần Kiều ngoan ngoãn hỏi

Họ Dương đồng loạt run rẩy lắc đầu, gần đây họ có điềm báo dữ dội lắm.

Dương Xuân vừa nhìn thấy, l*иg ngực tức giận, Dương Kiều không rửa bát, thì bà ta không phải là người rửa sao?

Tần Kiều ngoan ngoãn rời đi.

Dương Xuân không ngờ rằng Tần Kiều thực sự không rửa bát, không nín được:

"Anh, nó là con gái của anh, anh đột nhiên sợ cái gì?"

"Đừng nói nhảm nữa, ăn cơm đi." Ba Dương đứng dậy rời đi.

Dương Xuân không thể hiểu được tại sao bà lại bị mắng, mặt bà tái đi, muốn hét lại, nhưng lại không dám, ai bảo bà ta ăn nhờ ở đậu nhà hắn.

Vì thế bà ta chỉ đành đứng dậy đi rửa chén, về phòng dắt con gái đi chọn quần áo, nghẹn một bụng hỏa.

Bà ta nhìn thấy trong bệnh viện, con cô thiên kim kia trông giống con gái bà ba bốn phần, được siêu xe đón đưa xuất viện.

Bà thực sự không hiểu, tại sao trông họ giống nhau, vì cái gì rõ ràng lớn lên giống nhưng mệnh lại không giống nhau. Bọn họ có nhà to, xe sang, cả thành phố chấn động vì một vụ tai nạn, còn bà thì sao? Ăn nhờ ở đậu, xem ánh mắt của người khác mà sống.

"Mẹ, Dương Kiều kia..." Tiểu cô nương vẻ mặt không vui, hai năm qua cô ở đây muốn gì có nấy, bây giờ chính chủ trở về, còn bộ dáng kia.

"Mày ủy khuất cái cái gì? Hồi cấp 2 ăn chơi lêu lổng không lo học hành. Dù xinh đẹp thế nào đi nữa thì có ích lợi gì? Cả đời này chỉ ở vậy trong thôn."

Nói đến Dương Kiều, bà thật sự không rõ, nếu anh trai bà thương Dương Kiều, thì tại sao trước đây không đối xử tốt với cô? Nhưng nếu nói không thương, tại sao lại yêu cầu bà đến gặp chồng cũ mang con gái về, còn yêu cầu anh ta đổi tên nó thành Dương Kiều để chơi trò nhìn vật nhớ người này.

Bà không thể hiểu được.

"Đúng rồi, mẹ, Dư thiếu kia có đến thôn của chúng ta thật không?" Tiểu cô nương phấn khích.

"Mày ảo tưởng cái gì vậy? Dù người ta có đến, họ cũng sẽ không thèm nhìn tới mày."

"Vậy mẹ trang điểm cho con làm cái gì?"

"Không phải đề phòng sao? Nhỡ đâu yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên thì sao?"

Dương Kiều: "..."

Tần Kiều ở trong nhà, chơi với 107, Dương Mộc đột nhiên xách theo quần áo đá vào cửa phòng của Tần Kiều.

"Hôm nay mặc cái này!"

Tần Kiều nhìn cái váy bồng, ngốc: "Tại sao?"

"Gả vào nhà hào môn!" Dương Mộc vẻ mặt kiên định nói. Lúc cậu đi về nhà nghe nói, có một thiếu gia nhà giàu quyết định đến thôn của họ đich thân kiểm tra.

Tần Kiều: "???"

Tần Kiều nhìn chiếc váy công chúa trắng tinh mà năm tuổi cô không mặc, cho dù có một chiếc tương tự trong yến hội, đó cũng là thiết kế cảm giác tràn đầy.

Dương Mộc dựa vào cửa: "Nếu chị không mặc, hôm nay sẽ không có cơm ăn."

Tần Kiều: "???"

Một lúc sau, Tần Kiều thay quần áo, Dương Mộc mới hài lòng, kéo cô ra khỏi cửa, bộ dạng thề sống chết muốn đem cô nhét vào hào môn.

Tần Kiều thập phần bình tĩnh, dây lại không phải là lần đầu tiên bị tuyển, so với không có cơm ăn, cô chọn ra ngoài đi dạo. Hơn nữa đi ra ngoài thanh tỉnh, so với ba năm trước đây bị Thời Cửu lừa đến hội sở, để chỉnh Thời Cảnh, tốt thật sự quá nhiều.

Tần Kiều nhấp môi dưới, lắc lắc đầu không thèm nghĩ sự việc năm đó.

Khi họ đến ven đường, Tần Kiều nhìn xung quanh, thấy những người dân trong thôn tốp ba tốp bốn sôi nổi đứng ở hai bên ven đường xem náo nhiệt.

Cô quay đầu muốn rời đi, một người mặc bộ váy bồng bềnh công chúa này, thật quá lộ liễu.

Dương Mộc kéo cô lại nói: "Em bỏ ra mười tệ để thuê nó!"

Tần Mục trợn tròn mắt, cậu bỏ ra mười tệ để gả cô vào gia đình hào môn?

Bộ váy ấu trĩ trẻ con này không phải là Dương Mộc không có mắt thẩm mỹ, mà là cậu nhặt được?

Tiếng ồn ào tiếp cận, Tần Kiều quay lại nhìn, dưới ánh sáng mặt trời, một thiếu niên mười mấy tuổi đang đút tay vào túi đi cùng là trưởng thôn và những người khác với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

"Dư tiên sinh, thôn chúng tôi nhất định không có loại tùy tiện kéo người đến đây sinh sống, an toàn tuyệt đối."

Họ là Dư?

Tần Kiều nhìn thiếu niên bộ dáng khí phách cường hãn.

Nam chính Dư Lâm?

Nam chính, nam chính, nam chính!

107 định chạy tới xem ở cự ly gần, nhưng Tần Kiều đã nhanh chóng xách nó trở lại.

Dương Mộc liếc mắt nhìn: "Con mèo còn so tích cực hơn cả chị."

Tần Kiều: "..."

Dương Mộc liếc nhìn Dương Xuân đang liều mạng đẩy con gái mình đến nơi dễ thấy nhất, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi tới, đẩy Tần Kiều ra.

Tần Kiều dưới chân lảo đảo, mới vừa đứng vững, các loại ánh mắt đều quét về phía cô, tất cả đều nhìn cô một thân váy bồng, sững sờ.

Tần Kiều ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của Dư Lâm, Dư Lâm nhìn cô từ trên xuống dưới, như thể anh đang nhìn những viên đá bên đường.

"Tránh ra."

Tần Kiều ngoan ngoãn tránh ra, đứng sang một bên, nhìn bóng lưng của Dư Lâm, khó hiểu, trong sách không viết rằng anh ta sẽ đến.

Một nhóm người đi ngang qua, Tần Kiều thấy có một cô gái xinh đẹp đi phía sau.

Tần Kiều nhìn cô gái đi theo cách xa đám người, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn chàng trai được mọi người vay quanh, vẻ mặt vẫn có chút cô đơn.

Tần Niệm?

Tần Kiều nhìn khuôn mặt có phần giống Dương Mộc, cúi đầu xoa 107 cái.

"Tần gia sắp tới rồi sao?"

Nam nữ chính đều đi ra.

107 hưng gật đầu.

Tần Niệm thực sự không hiểu tại sao anh lại đích thân tới đây.

Cô ta cúi đầu, nhìn trên mặt đất mấy vết rỗ, cách đó không xa có vài vật khả nghi, xung quanh còn có chút mùi, là mùi con chó hung dữ.

Lúc này, Dư Lâm đang bị mọi người vây ở trước mặt rời đi một hồi, hơi quay đầu lại, bất mãn nói: "Còn không qua đây?" Giọng điệu của Dư Lâm không tốt, nhưng sắc mặt Tần Niệm u ám lâp tức trở nên vui vẻ, chạy tới.

Dư Lâm nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô, đưa tay nắm chặt điện thoại trong túi quần. Báo cáo thẩm định của Tần gia tối hôm qua được đưa ra, cô ấy...

Không phải con gái nhà họ Tần,

Tần Niệm chạy tới, thân thể cô ấy vừa xuất viện đã không chịu nổi, trời tối om suýt nữa ngất xỉu

Dư Lâm vừa rồi còn thờ ơ lập tức chạy tới, hoảng sợ bắt được người.

Tần Kiều nhìn nam chính mâu thuẫn. Anh ta thích Tần Niệm, nhưng là vì cha mẹ của anh ta, nên anh từ chối cô, cách cô xa ngàn dặm. Sau đó vì nguyên chủ bắt nạt Tần Niệm nên anh phải bảo vệ cô. Mỗi lần Tần Niệm nghĩ anh thích cô thì anh lại tránh xa cô, mấy lần sau Tần Niệm từ bỏ. Anh âm thầm bảo vệ cô, sử dụng thủ đoạn làm cho nguyên chủ bị Tần gia đuổi ra nước ngoài

Sau đó nguyên chủ gặp được Bá Nhạc ở nước ngoài, trở thành giám đốc của một nhãn hiệu quần áo nổi tiếng. Khi trở về Trung Quốc, cô chèn ép Tần Niệm. Lúc này, nam chính tiếp tục bảo vệ cô, lại phát hiện thế lực sau lưng nguyên chủ không hề nhỏ, anh không bảo vệ được Tần Niệm.

Anh vì giúp Tần Niệm, trải qua nhiều lần đấu tranh tư tưởng. Đi cầu xin người mà anh hận nhất, ba đẻ anh người vứt bỏ anh và mẹ. Ông ta anh hứa sẽ giúp đỡ anh với điều kiện là anh làm người thừa kế của ông ta, kế thừa gia nghiệp khổng lồ.

Nam chính bị ép thừa kế gia sản, anh ta độc đoán, bảo vệ Tần Niệm, diệt nguyên chủ.

Sau khi Vu Lâm đỡ được Tần Niệm, anh ta phát hỏa: "Đưa cô ấy vềi! "

Tần Kiều thấy vẻ mặt của Tần Niệm xẹt qua tia đau lòng, nhưng cũng ngoan ngoãn đi theo người ta.

Tần Niệm bị tiễn đi, Vu Lâm xoay người tiếp tục bước đi.

Dương Mộc thất vọng nhìn đám người, sau đó lại nhìn Tần Kiều, tự hỏi có nên để Tần Kiều cho Dư Lâm nhìn, Tần Kiều chỉ vào Dư Lâm rồi chỉ vào chính mình, lúc nãy đã đi lên giờ lại tiếp tục sẽ làm người ta khó chịu.

Dương Mộc lúc này mới coi như thôi.

Nhưng gần bỏ cuộc, Dương Xuân làm câu phát hỏa, nhất là khi Dương Xuân về nhà khoe mẽ.

"Dư thiếu kia nhìn chằm chằm con gái tôi hồi lâu, sau đó còn gọi nó lại nói vài câu. Nếu như sau này còn có duyên phận, tương lai con gái tôi có thể bay tới phượng hoàng"

Dương Xuân kiêu ngạo, chỉ vì Dư Lâm vừa nói thêm vài câu với con gái bà, đột nhiên cảm thấy mình cao nhất Dương gia.

Tần Kiều đồng thời cảm thấy được Dương Mộc tức giận.

Bên kia, Tần Hiếu Nghị đột nhiên nhận được cuộc gọi của Dư Lâm, giọng nói của thiếu niên trầm ổn: "Chú à, con đã gặp Dương Kiều rồi. Con không nghĩ một cô gái thô tục như vậy lại có thể sống tốt trong giới thượng lưu."

Anh nghĩ đến Dương Kiều đi theo anh, mày chán ghét nhăn lại.

"Nếu chú không muốn mất mặt, tốt nhất nên giữ Tần Niệm lại."

Tần Hiếu Nghị liếc nhìn vợ đang khóc nói: "Cảm ơn."

Anh treo điện thoại, nhấp môi, Tần Niệm chắc chắn sẽ được giữ lại. Cô hiện tại đã là người của giới thượng lưu, lễ nghi không thể bắt bẻ thiên kim tiểu thư, mà con ruột của bọn họ khả năng chỉ biết làm việc nhà, không thể thích ứng sinh hoạt của giới thượng lưu.

Hai ngày sau, Dương Xuân kiêu ngạo ở Dương gia, trực tiếp đưa công việc dọn dẹp giao cho Tần Kiều, chính mình đi ra ngoài chơi.

Tần Kiều quét nhà, 107 gậm giẻ chậm rãi lau, nó lau, sau đó ngồi dưới chân giường, nhìn một cục đá nhỏ, nó duỗi ra móng vuốt, ngoắc ngoắc cào cào vách tường bên cạnh.

107 sững sờ, quay đầu nhìn Tần Kiều vẫn đang quét sàn, cẩn thận nhặt mảnh nhỏ rồi nhét lại.

Nó thở phào nhẹ nhõm, quay người bỏ đi, định lau chỗ khác, quẹt đuôi, "phốc" một cái, hòn đá lại rơi xuống.

Nó hoảng sợ nhìn lên thì thấy Tần Kiều đã quay người đi về phía nó.

107 lôi giẻ rách lùi lại, thu vào gầm giường, yếu ớt nói: "Nó... nó tự rơi."

Tần Kiều cầm chổi nhìn góc tường đầy bụi, sau đó liếc nhìn hung thủ., ngồi xổm xuống, chống cằm bằng một tay, chọc vào lỗ hổng trên tường, chỉ cần chạm nhẹ là có thể rơi ra một đống bột.

Đem tường làm thành như vậy, sẽ bị mắng chửi đi?

Cô nhặt viên đá lên xem có đặt lại được không.

107 trèo ra nằm nghiêng, nhìn cô, giả vờ, hòn đá như bị 107 đập vỡ vụn cả một góc, chỉ cần chạm nhẹ là có thể rơi ra.

Quanh đầu ngón tay của Tần Kiều lại rơi ra.

Một người và một " mèo" im bặt.

Cái này có nên bị đóng lại không?

Tần Kiều nhìn vào cái lỗ, hình như có thứ gì đó đang chặn nó lại. Cô sờ mó, móc ra một cái túi ni lông bẩn, dùng đầu ngón tay cầm nó rồi ném vào thùng rác, đứng dậy:

" Cửa hang sẽ được sửa lại sau khi Dương Mộc trở về. "

Cô cầm chổi, nhặt túi rác, bước xuống, thấy bãi rác nhỏ hôi hám, liền ném đi.

Bên ngoài, một chiếc ô tô từ từ chạy tới. Ở bên cánh đồng, một ông lão da ngăm đen, đôi mắt đờ đẫn dừng lại việc đang làm, nhìn chiếc ô tô láng bóng sẫm màu đang chầm chậm đi trên con đường bê tông chật hẹp của họ.

Những bà lão trước cửa tụ tập lại, nhìn chiếc xe nói cái gì cũng chưa nói.

Gần đây kinh tế phát triển vượt bậc, thôn của họ cũng phát triển, nhưng vị trí của thôn họ lại có hạn. Con đường xi măng mới xây cách đây hai năm chỉ có thể ngạo nghễ cho một chiếc ô tô đi qua.

Vậy câu hỏi đặt ra là tại sao loại xe này lại đến đây?

Bên trong, tài xế trên trán đổ mồ hôi lạnh, hết lần này tới lần khác nhìn đám người ngồi phía sau.

"Tần tổng, nếu không tôi vào đón người? Ngài ở bên ngoài nghỉ ngơi đi?"

Bị người trong thôn vây quanh như thế này, giống bộ dáng gì?

Tần Hiếu Nghị cau mày nhìn tư gia, sau đó lại nhìn đến cánh đồng cùng mấy con bò, mấy đứa nhỏ nuôi ở nơi như vậy...

Đúng lúc này, ông nhìn thấy một nam tử gầy gò mặc quần đùi đang đứng tò mò nhìn bên cạnh xe, trầm giọng nói: "Không, tiếp tục lái đi."

"Vâng." Người tài xế tiếp tục lái xe cẩn thận. Trên đường, anh ta sợ một chiếc ô tô lao nào đó vọt thẳng ở phía ngược lại, rồi mất việc.

Cuối cùng họ đã đến đích, Dương Gia.

Anh ta nhẹ nhõm xuống xe, mở cửa xe cho Tần Hiếu Nghị: "Tần tổng, đến..."

Một chiếc dép đột nhiên bay vụt qua tai anh, tài xế sửng sốt, quay đầu nhìn ngọn nguồn, thấy một người đàn ông trung niên mặc quần đùi chật vật chạy đến, một người phụ nữ ngồi sau dùng dép lê một chân bước xuống đất, trên tay cầm một con dao làm bếp.

Tài xế: "!!!"

Đánh nhau được nửa đường, nhà họ Dương nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng liền hoảng sợ.

Bên trong nhà

"Dương Kiều!!!" Dương Xuân đi xem trang sức vàng trở về, kết quả...

Bà ta hoảng loạn nắm lấy cổ tay cô: "Trang sức của tao đâu! Trang sức của tao đâu?" "

Tần Kiều khó hiểu:" Trang sức gì? "

"Mày còn giả ngu! Không phải mày động trang sức dưới chân giường của tao, còn cho rằng tao nhìn không ra lỗ lớn như vậy?"

"Có phải hay không mẹ mày kêu mày lục soát phòng tao!! "

Bà giấu vì sợ người phụ nữ kia phát hiện, dùng tiền đó trả tiền nhà!"

Tần Kiều: "???"

"Đừng giả vờ!! Chính là mày móc tường!"

Tần Kiều mở miệng, hóa ra thứ nặng nề kia không phải dùng để chắn tường ngăn lọt khí sao?

"Mau nói! Trang sức của tao đâu!!"

Tần Kiều chỉ ra bên ngoài: "Ở bãi rác."

Dương Xuân: "???"

xế hít sâu một hơi, nắm lấy người qua đường, hỏi: " "" Xin lỗi, Yang Erming có ở đây không? "

Người đàn ông hít sâu, chỉ vào người đàn ông vừa đánh nhau:" Cái kia"

Tài xế tuyệt vọng, người nhà họ Dương tuyệt vọng.

Tài xế liếc nhìn ông chủ đang ngồi trên xe nói: "Nhà anh có đứa con tên là Dương Kiều đúng không?"

Ngón tay vợ chồng run lên, sự thấu hiểu ngầm giữa vợ chồng nhiều năm chợt ập đến, đồng thời chỉ vào Dương Kiều đang trở về, đồng thời nói: "Là nó!"

"!"

Dương Kiều:"???"

Tài xế cau mày, lấy tấm ảnh của Tần Kiều ra so sánh, bọn họ tìm nhầm người rồi sao?

Vợ chồng họ Dương nhìn thấy tấm ảnh của Tần Kiều, trong lòng run lên, đồng thanh nói: "Chúng tôi chưa từng thấy đứa nhỏ này bao giờ. "

Lúc này, Tần Kiều đi ra ngoài với 107 trên tay, trông có vẻ vô tội. Làm sao cô biết bà ta nhét đồ trang sức của mình ở nơi đó. Bãi rác không lớn nhưng có mùi hôi. Làm sao cô có thể tìm được nó đây?

Tài xế ngơ ngác nhìn, trong ảnh lại nhìn Tần Kiều, rồi lại nhìn về phía hai vợ chồng.

Dương gia vợ chồng: "...":,,,