Trầm An Nghi đi vào trong chính điện Đông Cung, nàng nhìn xung quanh rồi đi đến chiếc giường quý phi bên cạnh cửa sổ ngồi xuống
Thuý Nga luôn theo sau để giám sát nàng, thấy nàng ngồi xuống nàng ta liền bưng lên vài đĩa điểm tâm nhỏ và thêm một bình trà
Trầm An Nghi cầm lấy một miếng bánh đưa lên môi cắn nhẹ, nàng hỏi Thuý Nga
“Khi nào chàng ấy mới trở về”
Thuý Nga rót cho nàng một chén trà, cung kính trả lời
“Bẩm quận chúa , nô tỳ cũng không rõ”
Trầm An Nghi ừ một tiếng, nàng nhàm chán nhìn ra bên ngoài cửa sổ nàng nhớ lại người mà mình đã ặp ở cửa cung
Liễu bộ thị lang Liễu Ngọc
Y vẫn như một năm trước
Cả người toát ra hơi thở tri thư đạt lễ, trên môi luôn nở nụ cười ôn nhu nhẹ nhàng
Nữ tử nào có phúc ba đời mới được y đem lòng yêu
Trầm An Nghi lắc đầu vội xua đuổi những ý nghĩa đó ra khỏi đầu mình, nàng tụ nhủ với lòng
Y yêu ai là chuyện của y, tại sao nàng phải quan tâm chứ
Bầu trời dần dần sụp tối nhưng vẫn chưa thấy Cung Sâm trở về, Trầm An Nghi gấp đến độ đi đi lại lại trong phòng, nàng nhìn ra bên ngoài đợi Cung Sâm quay về
Nàng còn phải về đón sinh thần với gia đình nữa
Đến giờ cửa cung đóng lại, Trầm An Nghi tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất, nước mắt nàng chảy xuống hai bên má
Thuý Nga đau lòng chạy đến đỡ nàng đứng dậy, Trầm An Nghi vừa khóc vừa nói
“Ta... ta chỉ muốn về phủ đón sinh thần với người thân thôi mà”
“Ô...ô...tại sao lại làm như vây chứ”
Lúc này Cung Sâm từ bên ngoài thong thả bước vào, hắn lạnh nhạt nói với Thuý Nga
“Ngươi ra ngoài đi”
Thuý Nga vâng lời buông tay Trầm An Nghi rời đi
Cung Sâm đi đến vươn tay bắt lấy người nàng, hắn nhẹ nhàng hỏi
“Sao lại khóc”
Trầm An Nghi nấc lên thành từng tiếng, nàng run run nói
“Chàng cho thϊếp về phủ được không...ô...ô...”
“Cha nương đang chờ thϊếp về cùng đón sinh thần, thϊếp xin chàng mà”
Dưới lời cầu xin của Trầm An Nghi, Cung Sâm cầm lấy tay nàng, hắn cúi đầu hôn lên chiếc vòng vàng trên cổ tay
“Hôm nay có ta cùng nàng đón sinh thần “
Trầm An Nghi không muốn, nàng lắc đầu
“Không được, lần này là lần cuối cùng thϊếp đón sinh thần với gia đình rồi”
“Xin chàng mà Tử Thạch, lần này thôi... ô...ô”
Trên môi Cung Sâm nở nụ cười lạnh lẽo, hắn vươn tay bóp lấy càm nàng
“Mi Mi nàng đã quên bản thân là người của ai rồi phải không “
Trầm An Nghi tái mặt vội lắc đầu
“Thϊếp không có”
Cung Sâm nghe vậy liền hừ lạnh
“Không có, ta thấy dạo này ta nhiều chính vụ không có thời gian dạy dỗ nàng nên bây giờ lá gan nàng to ra rồi đúng không”
“ năm lần bảy lượt không chịu nghe lời, hôm nay cần được dạy dỗ một chút”
“Đừng...đừng mà”
———
Free cho mn 1c nữa nhé