Trong Đầu Người Chỉ Toàn Chuyện Yêu Đương

Chương 29

Trong diễn đàn của trường đại học A, một thông báo về buổi tuyển chọn diễn viên cho bộ phim truyền hình “Giấc mơ về những tòa nhà cổ”, liên tục được các sinh viên đại học A đẩy lên đầu trang.

Những người hâm mộ sách của Cổ Kì đã để lại bình luận một cách điên cuồng dưới diễn đàn ——

Hờ hững: ah ah ah ah, mình cũng muốn thử sức! Lỡ đâu mình có thể đóng vai chính thì sao?

Bé gái ngọt ngào: Nhìn lại đi trời, người ta yêu cầu về chiều cao và ngoại hình nhân vật cao lắm đấy, nếu xấu xí thì đừng nên đi tránh cho xấu mặt.

Bánh bà xã* chưa có bà xã: hu hu hu, để toi đóng vai phụ cũng được, rất thích “Giấc mơ về những tòa nhà cổ”! Toi có thể làm cameo!!

*Bánh bà xã (老婆饼) được làm từ lạp xưởng, đậu xanh, vỏ quýt, bí đao, đậu phộng… với vỏ bánh được làm từ bột nghìn lớp thơm giòn, nhân bánh có vị thanh mát từ bí đao và đậu xanh, có vị ngọt nhẹ. Mè và vỏ quýt làm tăng hương thơm, thể hiện sự nồng thắm của tình cảm người vợ, điểm xuyết thêm một ít vị mằn mặn từ lạp xưởng, tạo nên một bản hoà tấu đầy hài hoà của hương vị. Bánh bà xã cũng thể hiện hình ảnh của người vợ trong mắt chồng mình. Đó là sự ngọt ngào, ấm áp, và tình cảm mặn nồng của vợ dành cho chồng. Đó là lý do vì sao mà bánh này vẫn thường xuất hiện trên mâm cỗ cưới của người dân xứ Cảng.

IMG_256

Thung lũng cơm chó: +1 cameo, chúng ta nên lập đội đóng vai quần chúng chứ nhỉ?

Đừng lén hôn tôi: Chỉ có thể chịu đựng đóng vai quần chúng thôi, học viện hí kịch sát vách bọn mình đã sắp xếp người xong hết cả rồi mới đến lượt chúng ta chọn vai còn dư lại.

Alps*: Người của đại học A chúng ta đi thử vai? Đùa à, đầu tiên chúng ta không có diễn xuất, thứ hai không có nhan sắc, thứ ba không có khí chất, nói chung đừng làm đoàn phim “Giấc mơ về những tòa nhà cổ” loạn thêm nữa, tui đang rất mong bộ này được làm thành phim đấy.

*Mình tra ra Alps có khá nhiều nghĩa, một trong số những nghĩa đó là món kẹo tuổi thơ này

IMG_256

Cùng lúc đó, buổi thử vai của “Giấc mơ về những tòa nhà cổ” đang diễn ra sôi nổi.

Khách sạn Tinh Mộng, nơi đoàn phim tuyển diễn viên ——

“Năm người Từ Cố, Nguyễn Phàm Mộng, Cốc Nhĩ Cầm, Từ Hô, Lạc Thiên Dịch chuẩn bị một chút, sắp tới lượt rồi.” Nhân viên cầm danh sách đọc.

Năm thanh niên nam nữ đi bộ đến khu vực chờ và chuẩn bị sẵn sàng.

Trên thực tế, dàn diễn viên của “Giấc mơ về những tòa nhà cổ” đã tuyển diễn viên trực tuyến từ 3 ngày trước. Các bạn quan tâm sẽ gửi ảnh và thông tin lý lịch cá nhân qua email. Các nhân viên trong đoàn sẽ xét duyệt trên mạng trước, sau đó thông báo cho những người đủ năng lực đến thử vai, Lạc Thiên Dịch là nhóm người đầu tiên vượt qua bài đánh giá.

Lúc này, cậu đứng sau bốn người trẻ tuổi, đội một chiếc mũ lưỡi trai, mặt mày vô cảm.

Hai cô gái phía trước lâu lâu quay lại nhìn cậu, một cô gái xinh xắn ngượng ngùng hỏi: “À, cậu cũng học ở Học viện Hí kịch Giang Thành à? Cậu học lớp nào vậy?”

Lạc Thiên Dịch nâng mắt lên, bình tĩnh nói: “Đại học A.”

Hai cô gái sững sờ, tưởng cậu ta cũng là sinh viên trường nghệ thuật, dù sao thì ngoại hình của cậu cũng quá nổi bật, hai người không khỏi nói thầm: Con nhà người ta cũng tới đoạt chén cơm của tụi mình nữa, rõ ràng người ta có thể kiếm cơm dựa vào IQ, không nên dựa vào nhan sắc…

Mười phút sau, năm người tiến vào địa điểm thử vai dưới sự sắp xếp của nhân viên.

Khung cảnh buổi thử vai rất giống sân khấu của một bộ phim truyền hình, có một nhóm người ngồi trên khán đài và có sáu “giám khảo” ngồi trước khán đài. Không cần phải đoán cũng biết đây là đạo diễn, nhà sản xuất, và những gì đó tương tự.

Tất cả những người đến buổi thử vai đều biết rằng họ không có cơ hội với nhân vật chính vì nhân vật chính đã được chỉ định. Theo các nguồn tin liên quan trên mạng, Ôn Tốn, nhân vật chính của “Giấc mơ về những tòa nhà cổ” do Lục Nhạc Thánh, một nghệ sĩ dưới trướng công ty truyền thông Kì Nhạc thủ vai, đây chính là một vị có địa vị cao (大咖), vừa nổi tiếng vừa có tài (这可是一位又红又紫的大咖), hầu như vị này đi đến đâu thì lưu lượng sẽ theo đến đó. Tài nguyên đến tay vị này rất dễ dàng, những nghệ sĩ bình thường đều thua xa.

Các nhân vật trong buổi thử vai hôm nay đều là những vai phụ quan trọng trong “Giấc mơ về những tòa nhà cổ”, đa số đều là những nhân vật xấu xa, trong sách này chỉ có nhân vật chính Ôn Tốn là sự tồn tại dịu dàng tựa như ánh trăng.

“Nói cho tôi biết mọi người định đóng vai nào?” “Người phán xử” ngồi giữa cầm tách trà lên ung dung nhấp một ngụm.

Cho đến nay, họ đã phỏng vấn hơn 50 nghệ sĩ nên rất mệt mỏi.

“Em sẽ đóng vai cô gái bị bắt nạt, Lý Chân Nhất.” một cô gái nói.

Vì vậy, ba người còn lại cũng nói vai của mình, đến lượt Lạc Thiên Dịch, cậu sờ mũi và bình tĩnh nói: “Tôi muốn đóng vai Ôn Tốn.”

Ngay khi những lời này được thốt ra, mọi người đều vô cùng sửng sốt.

Ôn Tốn là nhân vật chính và là vai diễn được tất cả các fan của “Giấc mơ về những tòa nhà cổ” mong đợi nhất.

Trước ánh mắt soi mói của mọi người, Lạc Thiên Dịch vẫn điềm nhiên bình tĩnh.

Cậu đến đây vốn là vì vai chính, nếu tổ đạo diễn nhìn cậu không thuận mắt, cứ bắt cậu đóng vai phụ thì cậu cũng có thể miễn cưỡng nhận lời, chủ yếu là vì “Giấc mơ về những tòa nhà cổ” do Cổ Kì viết nên cậu muốn được tham gia vào.

Bên kia, đạo diễn Lý Ba đang ngồi dưới sân khấu, gõ hai chân, cúi đầu xem “Giấc mơ về những tòa nhà cổ”, thi thoảng lại ngáp một cái. Khi nghe được câu nói của Lạc Thiên Dịch ông không khỏi ngẩng đầu lên, ánh mắt ngưng trệ.

Vốn dĩ hôm nay ông không có liên quan gì nhiều đến việc chọn vai, nhưng ông nhất định muốn đến xem, thật ra ông không hài lòng với người được chọn cho nhân vật chính Ôn Tốn.

Giám đốc sản xuất của bộ phim truyền hình “Giấc mơ về những tòa nhà cổ” là truyền thông Kì Nhạc, đương nhiên họ muốn quảng bá nghệ sĩ của chính mình, nhưng Lục Nhạc Thánh, một nghệ sĩ đang hot, thực sự không thích hợp để đóng vai Ôn Tốn, ai đã từng đọc cuốn sách này đều biết rằng Ôn Tốn là một cậu bé ấm áp, trong sáng, thông minh và tỏa nắng, trong khi khí chất của Lục Nhạc Thánh không liên quan gì đến sự ấm áp và trong sáng.

Nhưng khi nhìn thấy Lạc Thiên Dịch trên sân khấu, trái tim của ông nhảy lên, ông cảm thấy cậu bé này chính là Ôn Tốn bước ra từ trong sách.

“Cậu nghiêng người sang cho tôi nhìn xem.”

Đạo diễn Lý Ba đột nhiên lên tiếng, mọi người tò mò nhìn sang.

Lạc Thiên Dịch hơi sững sờ, nhưng cậu vẫn làm theo, quay mặt về phía đạo diễn Lý Ba.

Lý Ba mở “Giấc mơ về những tòa nhà cổ” và tìm thấy mô tả về ngoại hình của Ôn Tốn trong đó – đôi mắt màu nâu hạnh nhân, sống mũi cao hơi gồ, nước da trắng trẻo, tính tình ấm áp và trong sáng.

Chúa ơi, chẳng lẽ đó không phải là Ôn Tốn à?

Đạo diễn Lý Ba hơi kích động nhưng rất giỏi kiềm chế cảm xúc: “Cậu đến từ đâu?”

Trực giác mách bảo ông rằng cậu bé này có có lai lịch không bình thường, quả nhiên —

Ông nghe thấy cậu bé nói, “Thành phố Ô Thủy.”

Lý Ba lật lời tựa của “Giấc mơ về những tòa nhà cổ”, Cổ Kì đã đề cập đến thành phố Ô Thủy trong lời nói đầu, nói rằng cô có cảm hứng để tạo ra cuốn sách này ở thành phố Ô Thủy…

Vì vậy, cậu bé này chính là nguyên mẫu của Ôn Tốn.

“Cậu bao nhiêu tuổi?”

“Mười tám.”

Không phải ngẫu nhiên mà Ôn Tốn cũng mười tám tuổi …

Đạo diễn Lý Ba gật đầu, chào hỏi nhân viên bên cạnh, hỏi thông tin cá nhân của Lạc Thiên Dịch, sau đó ra hiệu cho những người trên sân khấu tiếp tục thử vai.

——

Vào ban đêm, Cổ Như Tâm lái chiếc Bentley màu đen đến một khu nhà giàu ở trung tâm thành phố.

Lái xe vào ga ra, Cổ Như Tâm xách túi đồ, đi giày cao gót nhọn hoắt, chậm rãi đi vào tiểu khu.

Đi thang máy đến tầng 48, Cổ Như Tâm bước ra khỏi thang máy, đứng trước một cánh cửa, bấm chuông.

Một lúc sau, cánh cửa mở ra, Cổ Kì đang đứng sau cánh cửa trong bộ đồ ngủ.

“Sao mẹ lại đến đây?”

“Đến gặp con gái yêu dấu của mẹ.”

Cổ Kì không nói gì, mở cửa nhường đường, Cổ Như Tâm bước vào phòng.

Ngoài thân phận của một tiểu thuyết gia, Cổ Kì vẫn là một đứa con nhà giàu, là một vị nhà giàu khiêm tốn. Ngôi nhà mà cô đang sống nằm ở trung tâm thành phố, xung quanh là những khu phố thương mại phồn hoa, giá nhà thì cao ngất ngưởng nhưng cô đã đặt tiền cọc mua lại.

Hai người bước tới đại sảnh, Cổ Như Tâm lấy ra hai chai rượu vang đỏ từ trong túi đồ, nói: “Ăn cơm chưa? Lát nữa uống một ly rượu vang đỏ với mẹ nhé?”

Cổ Kì nhặt một bao thuốc lá trên bàn và nói một cách vô cảm, “Chưa.”

“Mẹ cũng đoán vậy.” Cổ Như Tâm lấy ra thêm hai miếng bít tết sống từ trong túi hàng với nụ cười quyến rũ: “Mẹ đã chuẩn bị rồi, lát nữa chúng ta sẽ ăn bít tết.”

Cổ Kì gật đầu: “Vâng.”

Hai người trò chuyện một lúc, Cổ Như Tâm vào bếp chiên bít tết, còn Cổ Kì thì tiếp tục ở trong sảnh đọc sách.

Sau một lúc, cô đặt cuốn sách xuống, đi vào bếp và xem Cổ Như Tâm rán bít tết bên cạnh mình.

Cổ Như Tâm rất đẹp, mặc dù đã 47 tuổi nhưng hôm nay mẹ mặc một bộ đồ giản dị màu trắng, từ lòng bàn chân đến sợi tóc đều tinh tế, nhưng bây giờ mẹ đang đứng trước quầy bếp, tay phải đeo một chiếc đồng hồ sang trọng cầm một chiếc thìa bằng thép không gỉ lật miếng bít tết đã nướng chín vàng từng chút một.

Theo ấn tượng của cô, Cổ Như Tâm hiếm khi nấu ăn, ở nhà thường có bảo mẫu, làm gì cần vị chủ tịch của Kì Nhạc này vất vả đâu? Cổ Như Tâm hiếm khi nấu ăn, có mấy lần đều là vì Cổ Kì, chỉ vậy thôi.

Trên thực tế, nhìn từ một số khía cạnh, Cổ Như Tâm vẫn yêu Cổ Kì.

“Gần đây con bận việc gì vậy?” Cổ Như Tâm thản nhiên hỏi.

Cổ Kì dựa vào bức tường trắng, đưa một điếu thuốc lên miệng: “Đọc sách.”

“Chỉ vậy thôi?”

“Chỉ vậy.”

“Không nhàm chán?”

“Đọc sẽ không thấy nhàm chán.”

“Con chẳng giống mẹ chút nào.” Cổ Như Tâm vẫn cúi đầu rán miếng bít tết.

Cổ Kì rít một hơi thuốc “Vậy giống ai?”

“Chẳng giống ai cả.”

Cả hai cùng cười.

Đang nói chuyện thì điện thoại di động của Cổ Như Tâm đổ chuông, Cổ Kì đi tới ghế sô pha lấy điện thoại di động cho mẹ, nhìn thấy tên người gọi là: nhìn ID người gọi, trong đó có ghi: Giám đốc sản xuất phim.

Cổ Như Tâm trả lời điện thoại: “Alo?”

Sau khi trầm mặc vài giây, Cổ Như Tâm cười mỉa mai: “Đùa à? Phim do chúng tôi bỏ vốn dĩ nhiên sẽ dùng người của chúng tôi, đạo diễn Lý là cái thá gì? Ông ta nói thay người thì phải thay chắc?”

“Ông ta muốn đổi diễn viên nào? Lai lịch ra sao?”

Cổ Như Tâm tắt bếp, khom lưng dựa vào bàn bếp: “Một tên vô danh tiểu tốt? Ha, ông đi hỏi đạo diễn Lý xem ai chịu bỏ tiền ra chơi với ông ta?”

“Cổ Kì ở ngay bên cạnh tôi, nhân vật có nguyên mẫu hay không chẳng lẽ tôi không biết?”

Khi Cổ Như Tâm nói điều này, Cổ Kì vẫn đang hút thuốc, vốn dĩ cô định gảy tàn thuốc đi, ai ngờ vô tình làm bỏng tay.

Nhân vật không có nguyên mẫu sao?

Không hẳn vậy.

“Gửi ảnh qua cho tôi xem.”

Sau khi cúp điện thoại, Cổ Như Tâm đặt điện thoại sang một bên, bật bếp lên tiếp tục chiên bít tết.

Cổ Như Tâm không muốn đề cập đến công việc, Cổ Kì cũng không hỏi.

Hai phút sau, màn hình điện thoại của Cổ Như Tâm sáng lên, nhưng bà không nhìn vào mãi cho đến khi nấu xong hai miếng bít tết.

“Rửa hai cái ly đi con gái.” Bà xúc một miếng bít tết trông rất bình thường vào hai đĩa, rồi quay lại sai bảo Cổ Kì.

Cổ Kì không nói gì, chỉ lặng lẽ rửa sạch hai cái ly đi đến phòng ăn.

Hai mẹ con đến phòng ăn, ngồi đối diện nhau.

Cổ Như Tâm rót một ly Domaine de la Romanée-Conti*, cho Cổ Kì và một ly khác cho mình, cả hai bắt đầu ăn bít tết.

*Domaine de la Romanée-Conti, thường được viết tắt là DRC, là một điền trang ở Burgundy, Pháp sản xuất rượu vang trắng và đỏ. Nó được xem xét rộng rãi trong số các nhà sản xuất rượu vang lớn nhất thế giới và chai DRC thuộc loại đắt nhất thế giới.

IMG_256

“Mùi vị thế nào?”

“Bình thường.”

Câu trả lời trong dự đoán.

Cổ Như Tâm cười duyên: “Đương nhiên không thể so với đầu bếp trong nhà hàng có sao được.”

“Nhận ra được.”

Không quan tâm đến Cổ Kì nữa, Cổ Như Tâm nhấc điện thoại trên bàn và mở WeChat.

Khi nhìn thấy một bức ảnh của một cậu bé, bà đã nheo mắt và tập trung rất lâu, trong một khoảnh khắc nào đó bà đã nghĩ cậu bé trong bức ảnh là Lạc Chiêu Niên…

Thực sự rất giống nhau, lông mày và mắt giống hệt nhau.

Khi hoàn hồn, bà lập tức phủ nhận ý định trong lòng, không thể là anh ấy được, năm nay Niên đã 45 tuổi rồi.

“Có chuyện gì vậy?” Cổ Kì nhướng mắt.

Cổ Như Tâm đưa điện thoại cho cô: “Đạo diễn Lý Ba nói cậu nhóc này là nguyên mẫu tiểu thuyết Ôn Tốn của con.”

Ánh mắt Cổ Kì rơi vào điện thoại, ngưng đọng.

Đó thực sự là Lạc Thiên Dịch…

___________