Buổi tối khi ăn cơm Hoắc Dĩ Thừa có uống chút rượu, thế nhưng trên mặt anh không có chút men say nào, nếu như không phải lúc Lăng Việt nói muốn nếm thử rượu trong ly của anh, còn chưa kịp chạm đến thì người đàn ông đã cầm lấy ly uống một ngụm, giữ cằm cậu không nói một lời mà chuyển rượu sang, thiếu chút nữa khiến cậu bị sặc thì Lăng Việt cũng không phát hiện Hoắc Dĩ Thừa đã say.
Vẻ nghiêm trang trên khuôn mặt người đàn ông, chỉ có ánh mắt ướŧ áŧ hơn chút mà thôi, sau khi Lăng Việt nhận ra anh say bèn phát hiện cậu đi đâu thì ánh mắt của Hoắc Dĩ Thừa sẽ đi theo đến đó, ánh mắt thậm chí còn có chút chăm chú dõi theo.
Lăng Việt cảm thấy Hoắc Dĩ Thừa như vậy thật sự rất đáng yêu.
Hoàn toàn không phù hợp với hình tượng bình thường của anh, khiến cho Lăng Việt phải giày vò lên mặt anh vài phát mới chịu, xong đổi lại được ánh mắt khó hiểu của người đàn ông, theo bản năng cúi đầu hôn môi.
Được người đàn ông hóa thân điên cuồng hôn từ nhà hàng đến lên xe, rồi về nhà, Lăng Việt cảm thấy da mặt mình đã dày hơn một chút mất rồi.
"Được rồi được rồi, anh là chim gõ kiến sao?" Lăng Việt dở khóc dở cười đỡ Hoắc Dĩ Thừa đi về nhà, trán, hai má, chóp mũi, cằm và môi của cậu đều bị hôn vô số nụ hôn, vành tai có chút tỏa nhiệt.
Hơi thở nóng rực của Hoắc Dĩ Thừa phun vào tai cậu, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Anh là ông xã của tiểu bảo. ”
Lăng Việt mất rất nhiều sức mới kéo được người đàn ông về nhà, quăng lên sô pha, "Được được được, anh là ông xã của em. ”
Cậu đứng thẳng lưng thở hổn hển: "Ông xã à, anh có thể tự mình tắm không, để em nghỉ ngơi một lát?"
Hoắc Dĩ Thừa tỏ ra khó dễ, hiển nhiên muốn từ chối, Lăng Việt vội vàng nói: "Em ở ngoài cửa nhìn anh được không?”
Người đàn ông vừa mới há miệng bèn ngậm miệng lại, ánh mắt hơi sáng khẽ gật đầu.
Lăng Việt ghét bỏ nhìn anh một cái: "Mau đi thôi, cả người toàn mùi rượu. ”
Tuy rằng ngoài miệng phàn nàn là thế nhưng nếu như có người nhìn cậu, có thể dễ dàng từ trong đôi mắt phượng kia nhìn thấy ý cười dịu dàng.
Nhưng Hoắc Dĩ Thừa sau khi say lại không nói đạo lý, tắm rửa một lát đã kéo Lăng Việt ngồi ở cửa muốn cùng nhau tắm uyên ương, quần áo cũng đều bị ướt, Lăng Việt đành phải cởi ra, cùng nhau tắm rửa với người đàn ông.
"Anh thật phiền phức." Lăng Việt ấn ấn đầu anh, lau trán vén mái tóc ướt sũng lên để lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
Hoắc Dĩ Thừa thấy cậu lộ mặt như phản xạ có điều kiện mà cúi đầu hôn một cái, tay tự động tắm rửa cho Lăng Việt, động tác rất thuần thục.
Cũng may Hoắc Dĩ Thừa ngoại trừ động tay động chân ra, cũng không có ý muốn làm, Lăng Việt nghĩ, sau khi uống say dươиɠ ѵậŧ cũng không cương cứng nổi, Hoắc Dĩ Thừa có muốn cũng chỉ có lòng mà không có sức.
Lúc cậu không chú ý đang tự mình suy nghĩ lung tung trong lòng thì ánh mắt người đàn ông nhìn chăm chú vào cậu khẽ động một chút, mím môi.
Sau khi Lăng Việt đưa anh ra ngoài bảo anh lên giường nằm, mới phát hiện cự vật ẩn núp ở giữa chân Hoắc Dĩ Thừa dựng đứng, cứng rắn vểnh lên, dáng vẻ diễu võ dương oai.
Cậu quay đầu nhìn Hoắc Dĩ Thừa, thấy bộ dáng chờ mong của người đàn ông, cười khẽ một chút, "Thế mà đứng lên rồi… Sao nào, anh còn muốn em tự mình động hả? Nghĩ cũng đẹp ha, mệt mỏi như vậy, say rượu rồi thì ngủ đi nào, ngoan.”
Lăng Việt xoa xoa đầu cún lớn, đắp chăn lên cho anh, tay che mắt anh lại, đợi đến khi hơi thở của người đàn ông dần đều, cậu mới lau tóc đi ra ngoài.
Bây giờ thời gian còn sớm, cậu cũng không buồn ngủ chút nào, không thì vẽ một bản phác thảo là tốt rồi.
Nói làm là làm, Lăng Việt lấy bảng vẽ ra, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, chờ cậu xong xuôi mới cầm lấy điện thoại di động xem thời gian, đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua.
Màn hình điện thoại di động hiển thị tin nhắn của A Tuyết gửi tới: Quà tặng thế nào? Cho xin một cái đánh giá nhận xét thì càng tốt.
Đúng rồi, quà tặng của A Tuyết cậu còn chưa xem, Lăng Việt nhớ tới, lấy cái hộp được đóng gói đẹp đẽ kia tới, bên trong phát ra âm thanh lạch cạch, cậu nhướng mày, "Nhiều như vậy sao?" Trọng lượng không nhẹ nha.
Hộp được mở ra, bên trong đặt hai cái kẹp vυ' thắt hình nơ bướm còn có cả lục lặc, một cái nơ bướm và đuôi thỏ hình xoắn ốc để nhét hậu môn và một tai thỏ đồng bộ, làm thành khóa trinh tiết được bao quanh bởi các bụi hoa, còn có một cây gậy lông vũ.
Lăng Việt: "..."
Được lắm, đây là cái gì cần có đều có đủ đúng không? Không phải, bộ này dùng trên người cậu rốt cuộc là tặng quà cho cậu hay là tặng quà cho Hoắc Dĩ Thừa đây?
Song quả thật cậu rất muốn thử một chút, thừa dịp Hoắc Dĩ Thừa không có ở đây thì để cậu dùng, đợi lát nữa sẽ gửi nhận xét và đánh giá cho A Tuyết.
Lăng Việt hơi đỏ mặt, kéo áo choàng tắm ra, cầm lấy một cái kẹp vυ' kẹp vào ngực mềm ở trước ngực, nhẹ nhàng hít một hơi, có loại cảm giác vừa sướиɠ vừa đau, sau khi thích ứng lại kẹp thêm một cái khác, mỗi lần hơi cử động một đều sẽ phát ra tiếng chuông lanh lảnh.