Bên cạnh trường cấp ba cũng có rất nhiều quán ăn, mà lớp của hai người cũng họp ở gần đó.
Hoắc Dĩ Thừa cũng về lại lớp cũ, Lăng Việt cũng về lớp của mình, quá khứ chợt ùa về trong hai bọn họ.
Lớp của bọn họ nhiều nam ít nữa, mà Lăng Việt cũng có quan hệ không tệ với các bạn học, vừa vào lớp liền có một bạn nữ hưng phấn hỏi: "Lăng Việt, tớ nhìn thấy cậu đi cùng thủ khoa Hoắc Dĩ Thừa..."
Cô gái lại diễn lại hành động tay trong tay của bọn họ, "Có phải là hai người..."
Lăng Việt không chút do dự mà gật đầu, "Đúng, tụi tui ở bên nhau."
Bạn học nữa cười cười đầy kì quái:
"Tớ biết cậu ấy cũng có ý với cậu, mỗi lần thay bình nước đều qua đây ngắm cậu á."
Lăng Việt có chút kinh ngặc nhìn cô gái một cái, chính cậu còn không biết, nhưng người khác nhìn vào liền hiểu ra, chẳng lẽ là do cậu quá ngốc sao?
Một bạn nữ khác cũng lại gần: "Đúng vậy, điều này rất rõ ràng, Hoắc Dĩ Thừa vẫn thường qua lớp mình, người ngốc cũng hiểu trong lòng cậu ấy có tâm tư gì."
Lăng Việt vểnh môi, yên lặng cúi đầu nhìn xuống bàn, thở dài một tiếng.
Cô gái liền khó hiểu hỏi: "Cậu sao vậy Lăng Việt?"
Lăng Việt ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc uống một ngụm nước: "Không sao, chẳng là tự nhiên phát hiện mình là kẻ ngốc."
Không khí của buổi học rất sôi nổi, hơn nữa tâm trạng ai nấy cũng rất cao hứng, làm cho Lăng Việt bất tri bất giác mà uống rất nhiều rượu, chờ đến lúc Hoắc Dĩ Thừa đến đón, thì cậu đã say khướt rồi.
Sắc mặt Lăng Việt đỏ lên, mỹ nhân với đôi mắt ướŧ áŧ, một tay chống lên tai, ánh mắt không nhìn rõ gì nữa, chỉ khi nhìn thấy bóng người quen thuộc, thì hai mắt mới trở nên sáng lên.
Lăng Việt vịn ghế đứng lên, lảo đảo muốn đi đến, Hoắc Dĩ Thừa liền nhanh chóng đến đỡ cậu, ôm lấy người cậu rồi chào bạn học một tiếng, trong miệng Lăng Việt vẫn còn lẩm bẩm:
"Đại bảo bối sao cái sàn nhà này chông chênh quá vậy." Lăng Việt loạng choạng bước đi.
Hoắc Dĩ Thừa mang tiểu quỷ say khướt vào trong xe, xoa xoa tóc cậu, rồi lại đánh yêu vào gáy cậu một cái: "Sao mà uống nhiều như vậy, mai tỉnh lại chắc chắn sẽ rất khó chịu."
Lăng Việt "ừ" một tiếng, đôi lông mày bất giác chau lại, nữa tỉnh nữa mê ôm lấy Hoắc Dĩ Thừa:
"Đại bảo bối, nếu như ở cấp ba anh xuất hiện trước mặt em thì thật là tốt, em sẽ đối tốt với anh..."
Hoắc Dĩ Thừa nắm lấy gáy cậu, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ đang lảm nhảm, đầu lưỡi tiến vào quét một vòng trong khoang miệng, liền cảm nhận được mùi vị thoang thoảng của rượu trái cây, ngoài ra anh còn cảm nhận được sự mềm mại ngọt ngào từ chiếc lưỡi của mỹ nhân kia, Hoắc Dĩ Thừa không ngừng mυ'ŧ liếʍ đôi môi xinh đẹp của Lăng Việt.
Người đàn ông liền đắm chìm trong nụ hôn, môi do ma sát mà nóng lên, hốc mắt Lăng Việt cũng bắt đầu rưng rưng, lúc đầu cậu còn rất phối hợp, càng về sau thì càng né tránh, nhưng gáy đã bị giữ chặt không cách nào thoát được, cho đến khi không thở nổi thì anh mới buông tha cho cậu, anh nắm lấy áo của cậu, kéo người cậu về phía mình, khiến cậu không kịp trở tay mà a lên một tiếng.
"Anh không muốn bản thân anh hồi cấp ba xuất hiện trước mặt em, vì anh sẽ ghen." Hoắc Dĩ Thừa cắn lấy rái tai cậu, hơi thở nóng bỏng phải vào trong tai cậu, "Bảo bối, em chỉ cần yêu anh của hiện tại là được rồi."
Lăng Việt rụt cổ lại, muốn né tránh nụ hôn khiến cậu trở nên tê dại kia, mặc dù nghe không hiểu, liền ấp úng đáp lại, ngón tay út chạm lên thân thể người đàn ông, chậm rãi mà phá phách.
Lúc bọn họ trở về thì đã vào khuya, cũng may Lăng Việt uống say cũng không làm loạn, Hoắc Dĩ Thừa kêu cậu làm gì thì cậu làm đó, anh đem cậu đi tắm xong liền cho cậu ăn đậu hủ non, sau đó ôm đi ngủ, Lăng Việt liền theo thói quen quấn chăn chỉ để lộ ra chiếc mặt hồng hào nhỏ nhắn.
*
Lăng Việt muốn tạo cho Hoắc Dĩ Thừa một bất ngờ, cả ngày nay cậu không lên công ty, khi Hoắc Dĩ Thừa trở về, liền bị cậu ôm lấy, sau đó mắt của anh cũng bị che lại bằng một miếng vải đen.
Hoắc Dĩ Thừa đứng sững tại chỗ, dáng người cao lớn, khóe miệng cũng bất giác nở nụ cười: "Em tính làm gì vậy?"
Lăng Việt kéo tay anh: "Em đi theo em."
Đại bảo bối chắc chắn sẽ thích...
Hoắc Dĩ Thừa đi theo cậu, từ từ đi vào phòng ngủ, trong lòng anh cũng đoán được tiểu bảo bối sẽ đưa cho mình cái gì.
Yeah, chắc chắn là một chuyện bất ngờ, trong lòng người đàn ông ngập tràn mong đợi.