Người đàn ông này giống hệt như một con thú đói bụng vậy, ăn xong đôi môi cùng với đầu lưỡi mềm mại, lại tham lam mà lần dò xuống cổ mà hôn một cái.
Lăng Việt nhắm hai mắt lại, dung túng cho người đàn ông làm loạn trên người mình, cổ không ngừng bị người đàn ông gặm cắn, những nụ hôn cũng dần dần phủ kín nơi đó, khiến hai người trở nên gần nhau hơn.
Tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, cảm nhận được sự dịu dàng của anh khiến cả người cậu mềm nhũn, cho dù cách một lớp quần áo, nhưng Lăng Việt vẫn có thể nghe thấy, tiếng tim đang đập hỗn loạn của người đàn ông.
"Tiểu bảo bối..." Hoắc Dĩ Thừa kích động gọi cậu.
Lăng Việt khôi phục ý thức, ánh mắt lóe sáng mà nhìn anh: "Em thích anh, nhưng cũng không thể bằng việc anh thích em."
Hoắc Dĩ Thừa vuốt ve tóc cậu, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, anh hiểu được ý tốt của tiểu bảo bối, nhưng dù có như thế nào anh vĩnh viễn sẽ luôn yêu Lăng Việt, vì cậu hệt như mật ngọt vậy.
*
Buổi lễ mừng thành lập trường thật sự rất long trọng, rất nhiều học sinh đều được mời về, còn có cả tiết mục biểu diễn, lúc vừa mới mở cửa, đã có một đám học sinh ùa tới, khắp nơi đều rất ồn ào, khiến người ta hoa cả mắt.
Lúc bọn họ lên lớp mới cũng chưa có chuyện đổi chủ nhiệm, khi đó Hoắc Dĩ Thừa đang làm lớp trường, mà quan hệ giữa Lăng Việt với thầy giáo cũng không tệ, nên lúc bọn họ vừa nắm tay nhau bước vào trường, liền được chủ nhiệm nhận ra.
Đám học sinh thừa dịp này cũng đi bán đồ làm từ thiện, có lớp mở tiệm ăn vặt, bán trứng nướng, hay cánh gà cùng với các đồ ăn nhanh, liếc nhìn qua thì thấy một nam sinh đang đứng trước gian hàng, khản giọng kêu lớn:
"Mại dô mại dô mại dzô! Đây là những món ăn được làm với công thức bí truyền, ăn vào sẽ ngon tụt lưỡi, không ngon không lấy tiền!"
"Hừm mùi hương cũng không tệ, đại bảo bối, em muốn ăn cái này!" Lăng Việt nhìn thấy đồ ăn được để trong thùng giữ nhiệt, chắc cũng khá nhiều, xem ra là cùng các phụ huynh làm, ủng hộ hoạt động của trường, đám học sinh đi bán cũng rất sạch sẽ, miệng thì đeo khẩu trang, tay thì có bao tay, xem ra là rất chuyên nghiệp.
Hoắc Dĩ Thừa nhìn qua một lượt, cảm thấy có thể ăn, liền cúi đầu nhẹ giọng nói: "Mua một ít thôi nhé, không phải buổi tối còn có tiệc sao?"
"Ai day, không phải là bạn học Hoắc Dĩ Thừa sao?" Một âm thanh vang lên khiến Lăng Việt tò mò quay đầu lại xem, cậu cũng bị người kia nhận ra, "Đây chẳng phải Lăng Việt sao, hai em cùng nhau trở về à."
Thầy chủ nhiệm với mái tóc hoa râm cười híp mắt đứng bên cạnh, nhìn thấy hai người quay đầu nhìn mình, liền phẩy phẩy tay: "Đây là gian hàng lớp thầy, hai đứa về đây chắc cũng mệt rồi, để thầy mời các em."
Vừa nói, thầy giáo đã lấy tiền ra, liền bị các học sinh chặn lại: "Thầy giáo, thầy không cần trả tiền, để tụi em mời là được."
Chủ nhiệm vẫn cứng rắn nói: "Không được, nghĩ gì vậy, làm ăn là làm ăn, sao có thể dễ dàng phá bỏ quy tắc như vậy."
Hoắc Dĩ Thừa muốn tự mình trả, nhưng lúc cầm lấy bóp mới nhớ, bọn học sinh này không thể mang điện thoại vào trường, chỉ nhận tiền mặt, mà trên người anh không có một đồng tiền mặt nào.
Lăng Việt kéo kéo ống tay áo của anh, thấp giọng nói: "Đây cũng không phải loại đồ ăn quá quý giá, chỉ là đồ ăn vặt, một hồi chúng ta sẽ gửi lại cho thầy giáo sau."
Cho dù biết có đưa tiền thì chủ nhiệm cũng sẽ không nhận, chi bằng nhận lấy thành ý của thầy giáo, Hoắc Dĩ Thừa liền nghe lời cậu mà gật đầu.
Chủ nhiệm hai tay cầm hai xâu cá viên đi đến, hai người vội vàng nhận lấy, Lăng Việt ăn một miếng liền vui vẻ nói: "Đây là làm bằng tay sao?" Cậu nhìn sang Hoắc Dĩ Thừa vẫn đang cứng đơ, liền thúc giục anh, "Anh mau ăn thử đi, rất ngon đó, vừa mềm lại vừa đàn hồi."
Lăng Việt chỉ nghĩ cái hội chợ này, sẽ bán hàng đông lạnh, không ngờ lại có tinh thần như thế này.
Chủ nhiệm cũng mua cho mình một xâu, gật đầu nói: "Có nhà của một học sinh mở tiệm lẩu, đều là đồ tự làm, một phụ huynh thì tài trợ nguyên liệu, còn có một phụ huynh thì cung cấp cách làm, đều là mấy đứa nhỏ tự làm với nhau."
Lăng Việt rất nhanh đã ăn xong, liền thở dài nói: "Sao lúc trước trường chúng ta không có mấy hoạt động như thế này."
Chủ Nhiệm: "Lăng Việt, không phải lúc trước em rất nghịch ngợm sao? Thầy thấy trường học nhỏ bé như vậy mà ngày nào cũng bị em làm loạn không biết mệt tí nào, em lại còn có thể tự mình tìm cách giải trí, giờ năng lượng đó đâu hết rồi."
Hoắc Dĩ Thừa liền tỉnh táo lại, hiển nhiên anh biết chủ nhiệm đang nói gì.
Lăng Việt ngượng ngùng cười một tiếng, lúc còn đi học, cậu thường leo tường cúp tiết cùng với việc cáo bệnh xin nghỉ như cơm bữa, chỉ cần thành tích không vấn đề gì, thì mẹ cậu sẽ không quản mấy chuyện này.
Hơn nữa mỗi lần cậu đều là chạy ra ngoài xem triển lãm tranh, hay buổi biểu diễn âm nhạc, hoặc là đi làm vài việc vặt, và đi mua những thứ với số lượng giới hạn...Thầy giáo không cản cậu được, mẹ lại không quản, vì vậy thầy liền cùng mẹ cậu trao đổi một chút, sau đó liền mắt nhắm mắt mở cho cậu qua.
Ánh mắt chủ nhiệm quan sát hai người một họ một cái, cuối cùng nhìn thấy hai tay bọn họ đan vào nhau, liền nở nụ cười: "Hoắc Dĩ Thừa cũng tìm thấy ánh trăng của mình rồi sao?"
"A?" Lăng Việt trợn tròn mắt, có chút không hiểu nhìn Hoắc Dĩ Thừa, "Thầy, thầy nói đúng..."
"Ai da, ban đầu thầy còn tưởng bạn học Hoắc Dĩ Thừa rất ngoan ngoãn, ai ngờ em ấy lại ở bên ngoài đánh nhau, Lăng Việt có biết tại sao không?" Chủ nhiệm nhìn Hoắc Dĩ Thừa, làm trong lòng Lăng Việt cũng có chút suy đoán:
"Em ấy đánh những người nói xấu em, nhưng không đánh lên mặt, mà đánh vào những chỗ dễ tổn thương, cũng không để lại thương tích, cho dù có đi kiện cũng không có chứng cứ."