Kim Chủ Của Tôi Dường Như Có Bệnh Nặng

Chương 39: ᗷiếи Ŧɦái đi cùng với ᗷiếи Ŧɦái rất xứng đôi

Côn ŧᏂịŧ trước nay chưa từng chọt đến chỗ sâu như vậy, tay người đàn ông đã giữ eo cậu cũng buông ra, đầu ngón của người đàn ông không ngừng đùa bỡn âʍ ѵậŧ đã sưng đỏ, muốn cậu phải tiểu ra, nơi đó cũng rất phối hợp mà chảy ra chất lỏng ướŧ áŧ.

Lăng Việt liền giật mình một cái, ý thức được rằng Hoắc Dĩ Thừa không chỉ muốn cậu bắn nướ© ŧıểυ, mà còn muốn làm cho hoa huyệt của cậu phải đi tiểu, cậu liền dùng lực giãy giụa, "Không muốn, em không muốn đi tiểu..."

Cho dù có giãy giụa cũng vô dụng, tiểu huyệt bị làm cho co rút lại, mà phun nước ra ngoài, đầu ngón tay của người đàn ông cũng ấn lên lỗ tiểu một cái, liền sau đó một dòng nướ© ŧıểυ ấm nóng cũng trào ra, thấm ướt của lòng bàn tay.

Dươиɠ ѵậŧ cùng hoa huyệt lẫn âʍ ѵậŧ đều đã tiểu ra, bên dưới vẫn còn đang bị hành hạ khiến nướ© ŧıểυ cũng bắn ra nhiều hơn, điều này làm cho cậu xấu hổ đến mức kẹp chặc chân lại, không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.

Hoắc Dĩ Thừa làm đến mức cậu không thể tiểu ra được nữa, mới rút côn ŧᏂịŧ ra, lấy cái bαo ©αo sυ vứt sang một bên, lần nữa cắm vào bên trong tiểu huyệt mềm mại, phần đầu nấm căng tròn chen vào miệng tử ©υиɠ, run lên một chút liền bắn ra một lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc.

"Ưm a ha...ha...a"

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn rất nhiều vào bên trong, trước mắt Lăng Việt hiện ra một mảng trắng, cả người cũng bất giác co lại, hai chân cũng không tự chủ mà run lên vài cái, cơ hàm cũng không thể giữ chặt lại, cả người bị làm cho mệt chết, chỉ có thể mơ mơ màng màng mà ngã xuống giường.

Hoắc Dĩ Thừa rút côn ŧᏂịŧ ra, lúc phần đầu nấm rời khỏi hoa huyệt, cũng kéo theo những chất lỏng sền sệt ra ngoài, hai chân mỹ nhân cũng không ngừng run rẩy, chân cậu lúc này đã ướt một mảng, hoa huyệt sưng đỏ cũng bắt đầu dâʍ đãиɠ mà chảy nước, thấm ướt một mảng ga giường, cảnh tượng da^ʍ mỹ trước mắt khiến người đàn ông đã bắn rồi mà trong lòng bắt đầu rục rịch.

Lúc lâu sau, Lăng Việt mới thút thít lên tiếng:

"Em biết, anh muốn làm em đến chết..."

Cậu thiếu chút nữa vì kɧoáı ©ảʍ kịch liệt này mà tưởng mình đã bị làm đến chết, bên dưới quả thật cũng không chịu nổi nữa...haiz, kỹ năng của Hoắc Dĩ Thừa bắt đầu tăng lên rồi sao...

Hoắc Dĩ Thừa đem người ôm vào lòng, còn lót một chiếc gối mềm mại dưới mông cậu, không muốn để cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình mới bắn vào trong đã nhanh chóng mà chảy ra ngoài, "Tiểu bảo bối, chồng làm em có thoải mái không?"

Nghĩ đến lúc nãy cậu đã không chịu nổi, nhưng để cho người đàn ông nhẹ nhàng với mình, Lăng Việt chỉ có thể tức giận cắn anh một cái, khàn giọng nói: "Em muốn đi rửa mặt..."

Bị làm đến mức phải tiểu ra, mà ra nhiều như vậy cũng không thiếu nước sao? Chắc là do thân thể cậu lợi hại...

Hoắc Dĩ Thừa khẽ cười, đem người ôm vào lòng: "Tiểu bảo bối, anh thích em, nên anh chỉ vì em mà mất khống chế."

Lăng Việt: "Đồ biếи ŧɦái!"

Hoắc Dĩ Thừa là đồ biếи ŧɦái! Cái đồ có sở thích biếи ŧɦái, bản thân sao có thể chịu nổi, chắc chỉ có thể lấy lòng mới khiến anh tha thứ thôi~

Khóe miệng Hoắc Dĩ Thừa liền giật giật một cái, lúc ở trong phòng tắm, anh liền nhấc chân Lăng Việt đè lên tường, côn ŧᏂịŧ lần nữa cứng lên đâm vào trong hoa huyệt, từng chút từng khai mở mọi ngóc ngách bên trong.

Trong khi tắm, hoa huyệt mềm mại của cậu vẫn ngậm lấy côn ŧᏂịŧ nóng bỏng kia, Lăng Việt cũng không còn chút sức lực nào, chỉ có thể ôm lấy cổ của người đàn ông, để lại vài vết cào trút giận ở sau lưng anh, sau đó liền nghênh đón từng trận mãnh liệt của người đàn ông.

"Ưm a...lần này gọi như thế nào..."

"Gọi daddy."

"A a...anh, là biếи ŧɦái sao?"

"Ừ? Vậy em tốt nhất nên báo cảnh sát."

"Hả..."

"Bảo bối, em có thoải mái không?"

Trận chiến ở trong phòng tắm kéo dài rất lâu, lần nữa cậu được anh ôm ra, Lăng Việt đã dường như bất tỉnh, đôi mắt khép hờ vẫn còn đọng nước, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trở nên đỏ bừng, ngoan ngoãn vùi đầu vào trong ngực người đàn ông, khiến anh cảm thấy rất ấm áp.

Hoắc Dĩ Thừa ôm chặt người trong lòng: "Biếи ŧɦái đi cùng với biếи ŧɦái rất xứng đôi."

Hai mắt Lăng Việt nhắm nghiền, tai chỉ có thể mơ màng mà nghe thấy, cũng không nghe rõ là gì chỉ ừ một tiếng.

"Ngủ thôi."