Kim Chủ Của Tôi Dường Như Có Bệnh Nặng

Chương 35: Vị đối tác mất lịch sự

"Lăng Việt, anh nhận được tin rằng người tình nhỏ của bố em, người đã bỏ trốn vì tiền đã được tìm thấy. Đã bị đưa đến sở cảnh sát vì bị tình nghi cố ý gϊếŧ người."

Lăng Việt kinh ngạc: "Thật sao?"

Nhìn vẻ mặt của người đàn ông, biết rằng anh đang rất vui mừng cho mình, Lăng Việt cũng nở một nụ cười đầy vui vẻ: "Vậy là tốt rồi, kẻ xấu luôn bị quả báo."

Tâm trạng của Hoắc Dĩ Thừa nhanh chóng bình tĩnh trở lại, vừa rồi, anh vừa rồi còn vui vẻ hơn cả chính chủ là Lăng Việt. Anh để ý đến tất cả những người đã làm tổn thương cậu hơn chính bản thân.

Anh hy vọng rằng thế giới của Lăng Việt sẽ không có gì phải hối tiếc, mọi khói mù sẽ được chữa lành và Lăng Việt sẽ ở bên một cách dễ dàng và hạnh phúc nhất.

Lăng Việt nhẹ nhàng nói: "Em sẽ không ở đó vào ngày phiên tòa diễn ra."

Hoắc Diệc Phong: "Hẳn là có thể thu hồi một ít tiền. Đây là của em."

"Không cần, em không muốn đồ của ông ấy. Lúc trước anh giúp em nhiều tiền như vậy, anh có thể cầm lấy."

Lăng Việt lãnh đạm nói, nắm chặt tay người đàn ông lại: "Từ nay về sau, em chỉ quan tâm rằng anh là người duy nhất quan trọng với em. "

Đầu ngón tay của Hoắc Dĩ Thừa xoa nhẹ khuôn mặt thanh tú ấm áp của thiếu niên, ánh mắt khẽ động: "Không cần, anh có được bảo vật quý hiếm, làm sao có thể không trả giá được?"

Lăng Việt chắc chắn rằng mình thực sự không muốn, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy thì hãy làm từ thiện giúp đỡ bọn trẻ đi."

Hoắc Dĩ Thừa khẽ gật đầu: "Được rồi, anh sẽ thu xếp người làm."

Lăng Việt đột nhiên nghĩ đến mình lúc thành niên đã làm loại chuyện này: "Em có chuyên môn, sẽ ở đây trực tiếp tìm hắn, nhưng bọn em đã lâu không liên lạc, nhất định phải hỏi."

Hoắc Dĩ Thừa ừ một tiếng: "Được rồi, cần gì thì nói cho bạn trai biết."

"Hì hì ..." Lăng Việt dựa vào hắn nở nụ cười: "Vừa có danh phận đã kiêu ngạo rồi sao?"

Hoắc Dĩ Thừa nhướng mày: "Hửm ... tại sao không?"

Những người đàn ông đã được nếm thịt không thể chọc. Lăng Việt vẫn chưa nhận ra điều này, vẫn đang lướt Internet đầy màu sắc một cách thoải mái.

Cậu đã báo cáo lại bản tái sử dụng của dược ngọc cho A Tuyết, nhận được một vài lượt thích từ A Tuyết, biết rằng cậu đã ăn thịt còn gửi tất cả các loại kiến

thức mới cho cậu. Lăng Việt không thể ở lại văn phòng của Hoắc Dĩ Thừa lâu hơn liền chạy đến đến quán cà phê của công ty họ để gọi đồ uống.

Lăng Việt gọi một tách cacao hạt phỉ, vẽ phác họa trên máy tính bảng,thỉnh thoảng nhấp hai ngụm từ ống hút.

Cậu đã là khách quen của công ty của Hoắc Dĩ Thừa từ lâu, người trong công ty cũng ngầm hiểu rằng Lăng Việt là chủ nhân, mọi người hòa thuận thân thiện, nhưng hôm nay lại có vài người ngoài công ty vào.

"Bức họa thật tốt, cậu là nhân viên ở đây sao?"

Một giọng nói đột nhiên vang lên, Lăng Việt nhìn lên thì thấy một người đàn ông đang ngồi bên cạnh nở nụ cười làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu.

Vẫn là xã giao nên giữ khoảng cách một chút, Lăng Việt cau mày ngồi cách xa hơn một chút.

“Tôi không phải nhân viên, tôi là người nhà.” Lăng Việt nói ngắn gọn, cậu không muốn chiêu đãi mọi người, nhưng cũng không muốn gây phiền phức cho Hoắc Dĩ Thừa. Mọi người trong công ty đều biết anh, vậy người trước mặt anh ta có lẽ là khách hàng hoặc cộng tác viên của Hoắc Dĩ Thừa.

“Nhóc con, cậu đến đây chơi à? Haha, bọn trẻ con mấy ngày nay khá linh hoạt, tranh vẽ của cậu cũng rất đẹp.” Người đàn ông dường như không nhìn ra sự thờ ơ của cậu, bắt đầu tự nói với chính mình.

Lăng Việt giật giật khóe miệng, không nói xong bản phác thảo này, nhưng hắn biết đây là bức tranh CP của hai người, người này hoàn toàn không nhìn ra sao? Một đống nét vẽ lộn xộn chồng chất mà cũng khen đẹp được à?

“Xin lỗi, năm nay tôi 26 tuổi, đã trưởng thành từ lâu rồi.” Lăng Việt nghiêm túc nói: “Anh đã ảnh hưởng đến tôi.”

Mùa xuân nhiệt độ lên cao, hôm nay cậu ấy mặc một chiếc áo len và quần jean có đường may sặc sỡ, đúng là giống học sinh, nhưng gọi là trẻ con thì quá… nhờn.

Người đàn ông mỉm cười, thay vì lui lại, anh ta tiến lên, cúi người nắm tay cậu: "Hôm nay tôi đến đây để bàn bạc hợp tác với ông chủ và kết bạn…"

Lăng Việt né tránh tay của hắn, trong mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, cầm lấy đồ uống đặt trên máy tính bảng rời đi, "Tôi không muốn làm bạn với anh."

“Hì, nhóc con, cậu đã thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi…” Trước khi lời nói của người đàn ông có thể nói hết, Lăng Việt không khỏi kêu lên một tiếng, giúp đỡ, tên này khùng rồi rồi.

Tại cửa, Lăng Việt đang định đi ra ngoài thì bị người đàn ông nắm lấy cổ tay của cậu và nói với giọng điệu đầy thô tục: "Tôi đã nhìn thấy những người như cậu rất nhiều, đây là chơi chiêu lạt mềm buộc chặt với tôi phải không ..."

Không thể chịu được! Cho dù người này là đối tác của Hoắc Dĩ Thừa, cậu cũng sẽ đánh chết anh ta, dù sao hiện tại cậu cũng là người giàu đấy nhé.