Lăng Việt hiện tại rất tò mò, tại sao Hoắc Dĩ Thừa muốn theo đuổi cậu, mỗi một điều anh làm đều chính xác sở thích của cậu.
Ví dụ như lúc lên xe, trong xe sẽ để một cái tủ lạnh mini, sau khi mở ra bên trong sẽ là hoa hồng cùng với những loại thức ăn, thức uống mà cậu thích.
Nhưng mà vào lúc Lăng Việt lấy thêm hộp kem thứ hai ra, Hoắc Dĩ Thừa lại đem tủ lạnh dời tới bên người anh.
Còn có tặng cho cậu tập tranh có chữ ký của anh, tiêu tiền mời người viết đồng văn cho hai người, tặng mô hình đã dừng sản xuất.
Làm cho Lăng Việt càng thêm khϊếp sợ đó là tay nghề nấu ăn của Hoắc Dĩ Thừa phi thường tốt.
Còn có gì có thể so sánh được với việc dùng đồ ăn ngon để tiến công chiếm đóng một tên ham ăn chứ?
Trong miệng gặm sạch sườn chiên giòn do Hoắc Dĩ Thừa làm, nước mắt của cậu đều theo khóe miệng chảy ra,” Hu hu hu…. Ăn quá ngon, nếu như anh sớm làm cho em ăn thì em cũng muốn theo đuổi anh….”
Hoắc Dĩ Thừa đưa cho cậu một ly trà chanh: “Nếm thử xem, đây là công thức anh tự nghĩ ra.”
Lăng Việt uống một ngụm, giống như muốn mọc cánh mà bay lên: “Thật sự siêu ngon! A! Em thật hạnh phúc…”
“Anh còn làm thêm bánh ngọt nữa, có thể sẽ không ngon bằng mẹ em nhưng anh đã nếm thử cũng rất ngon, đợi lát nữa làm xong em ăn thử xem.” Hoắc Dĩ Thừa giống như một tên thợ săn giảo hoạt, từ tốn dụ dỗ con mồi tiến vào bẫy.
Biểu tình cậu thay đổi, biểu tình vừa như cảm động lại mang theo bi phẫn.
[ Nếu cứ như vậy, mình sẽ nhịn không được mà uống loại thuốc kia….. Nếu không, miễn cưỡng cũng có thể đi vào một chút….]
Hoắc Dĩ Thừa nhịn cười, hai tay chống cằm dù bận rộn nhưng vẫn thư thả nhìn bộ dáng như rơi vào nước sôi lửa bỏng của cậu. Anh chậm rì rì nhấp môi, uống một ngụm trà, dáng vẻ như đã nắm chắc phần thắng.
Lăng Việt đè cảm giác muốn đầu hàng trong lòng xuống, gian nan từ chối.
[ Không được, mình làm sao có thể bị đồ ăn ngon bắt được chứ. Nhưng mà thật sự ăn rất ngon hu hu….]
Hoắc Dĩ Thừa thấy cậu đem tất cả biểu tình của cậu thu vào trong mắt mới thản nhiên nói: “Bảo bối, ngày mai cùng anh đi dự một bữa tiệc.”
Lăng Việt gật gật đầu: “Được.”
Đối với việc đi dự tiệc, cậu cũng xem là ngựa quen đường cũ, cùng Hoắc Dĩ Thừa ra ngoài xã giao không thành vấn đề.
Dựa vào nguyên tắc ăn miếng trả miếng, Lăng Việt chìm trong sự lựa chọn khó khăn bị Hoắc Dĩ Thừa lên tiếng kéo về.
Vòng eo của cậu rất nhỏ nên áo sơ mi rất dễ bị kéo lên. Cho nên cậu thường cần thứ gì đó để cố định áo lại. Lúc cậu thay đồ, ở trước gương mặc một chiếc vòng đùi màu đen vào cố định áo lại, cứ thế chân trần ra khỏi phòng.
“Đại bảo bối, giúp em một chút, em không nhìn được phía sau.” Mỹ nhân trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng, khoanh tay trước ngực quay lưng về phía anh. Đôi chân trần vừa dài, vừa trắng hơi di chuyển.
Hai đùi trắng mịn mở ra khu vực thần bí, vòng đen quấn quanh hai bên thịt mềm hơi siết chặt, mơ hồ có thể nhìn thấy dấu vết bị siết, da thịt mềm mại cực kỳ.
Hai cánh mông căng tròn bị qυầи ɭóŧ trắng che lấy, hiện rõ độ cong. Bởi vì nhiều thịt nên hai cánh mông hơi bị siết lấy lộ ra phần thịt thừa ở hai bên.
Cánh mông hồng hào như cánh hoa trắng noãn chỉ cần hơi dùng sức một chút liền run run dao động làm cho người thấy miệng nóng lưỡi khô.
Hoắc Dĩ Thừa cố gắng khống chế bản thân không nhìn vào mông nhỏ của cậu, yết hầu lăn lộn vài cái, kiên nhẫn mười phần mà nhét áo sơ mi ở đằng sau vào cho cậu, mỗi lần cử động đều giống như vô ý mà lướt lên da thịt cậu làm mỹ nhân bên người khẽ run rẩy.
Cuối cùng hai tay to lớn để lên thắt lưng cậu, cơ hồ giam cả người cậu vào trong lòng, đêm người quay mặt lại, cúi đầu xuống hôn lên.
“Ưm…a…”
Lăng Việt từ từ nhắm hai mắt lại, hai tay choàng qua cổ anh đón nhận nụ hôn của anh.
Mỗi tấc thịt trong miệng đều được quét qua một lần, chất lỏng ngọt ngào bên trong cũng bị hút sạch. Yết hầu cậu không ngừng nuốt nước bọt, miệng ngậm đầu lưỡi anh ôn nhu mυ'ŧ vào.
Hai người tuy nói là trong thời kỳ theo đuổi nhưng thực tế trong lòng biết rõ đây là một loại tình thú. Chủ yếu là cùng Lăng Việt chơi đùa cho nên những việc ôm hôn không có ít đi nhưng cũng không tiến đến bước cuối cùng.
Vì vậy Lăng Việt có chút bất mãn, đã trải qua cảm giác sung sướиɠ kịch liệt lại phải trở lại khoảng thời gian bình đạm làm cho cậu dục cầu bất mãn cảm thấy đáng tiếc.