Hoắc Dĩ Thừa dẫn Lăng Việt đến một quán ăn tư nhân, lúc này hai người bạn của anh còn chưa tới, nên đã bảo cậu tự mình gọi đồ ăn trước.
"Cái này... Còn tôm chiên này như thế nào?" Lăng Việt vô cùng nghiêm túc lật xem thực đơn, "Em từng tới chỗ này ăn, cái này rất ngon, còn có... Thịt bò lúc lắc hấp đá tảng, cái này cũng ngon..."
Nhìn tiểu mỹ nhân vụиɠ ŧяộʍ nuốt nước miếng lẩm bẩm gọi đồ ăn, Hoắc Dĩ Thừa chỉ cảm thấy rất đáng yêu.
"Sao mỗi lần chúng ta đều đến một nhà hàng, em đều nói chỗ này em đã từng ăn, tiểu bảo bối hóa ra là một người sành ăn." Hoắc Dĩ Thừa lật xem thực đơn cậu gọi một chút.
Lăng Việt gật đầu, vẻ mặt rất kiêu ngạo:
"Tuy rằng em không biết nấu cơm, nhưng vẫn biết ăn, em thích ăn đồ ăn ngon." Nói xong, biểu cảm của cậu cũng thay đổi, "Cho nên lúc trước em ở nước ngoài thật sự rất khốn khổ, đồ Tây thỉnh thoảng ăn còn được chứ mỗi ngày ăn em cũng muốn nôn."
Hoắc Dĩ Thừa hiện ra vẻ mặt cảm thấy hứng thú: "Vậy thì làm sao bây giờ? ”
Lăng Việt liền nói đầu đuôi gốc rễ cho anh biết: "Những thứ mẹ em để lại cho em không phải em quyên góp rất nhiều sao nhưng sau đó còn có giấu đi một phần, vì không muốn cho người ba ma quỷ của em biết, em cũng chưa dùng, bình thường em cũng không nhàn rỗi cho lắm, cho nên em tự mình học một số món đơn giản, thật sự muốn ăn thì tìm chỗ nào có đầu bếp biết làm đồ ăn Trung Quốc, cơ hội được ăn cũng không phải rất nhiều..."
Nhìn cậu nói xong, nhớ lại khoảng thời gian đó trên mặt cũng không phải rất vui vẻ, Hoắc Dĩ Thừa thích hợp chuyển đề tài: "Không sao, sau này muốn ăn cái gì thì ăn cái đó."
Nỗi buồn nhỏ của Lăng Việt đến nhanh cũng qua nhanh, cậu rót một tách trà uống: "Bạn của anh đến khi nào, nếu như đồ ăn lên còn chưa tới, chúng ta có phải chờ hay không? ”
Hoắc Dĩ Thừa không chút do dự đáp: "Không cần chờ bọn họ, em muốn ăn thì ăn, bọn họ còn không có mặt mũi khiến cho chúng ta phải chờ."
【Haha... Bạn bè của Hoắc Dĩ Thừa nếu biết nhất định sẽ cảm thấy mình kết bạn không cẩn thận.】
Hoắc Dĩ Thừa cũng uống một ngụm trà: "Tiểu bảo, có muốn uống các loại nước không?”
Lăng Việt suy nghĩ một chút nói: "Vậy em muốn uống trà chanh, em có chút thèm trà chanh của hãng X."
Hoắc Dĩ Thừa cầm lấy điện thoại gọi một chút: "Được, anh bảo bọn họ mang một ly tới đây."
【Đây có lẽ chính là can tâm tình nguyện giúp đỡ đó...】
Lăng Việt yên lặng đồng cảm với bạn của Hoắc Dĩ Thừa một chút.
Bạn của Hoắc Dĩ Thừa vội vàng đến trước khi đồ ăn được mang lên, một người đàn ông rất đứng đắn đoan trang, luôn cảm thấy giây tiếp theo cậu ta tiến vào sẽ hô lên khẩu lệnh huấn luyện quân sự:
"Anh Hoắc, anh coi tụi em là người giao đồ ăn đó hả, còn đặc biệt chỉ định nhà nào đó, phải đi một vòng mới tìm được đấy."
Lăng Việt chột dạ hơi cúi đầu, Hoắc Dĩ Thừa không chút khách khí, lập tức cầm trà chanh tới đặt trước mặt cậu, dịu dàng nói: "Anh sờ có chút lạnh, để ấm một chút nữa rồi uống được không? ”
Thấy cậu gật đầu, anh xoay người thái độ bỗng nhiên thay đổi: "Không phải tôi bảo cậu đừng mua lạnh sao? Sao lại lạnh như băng vậy?”
"Mua cho chị dâu thì anh phải nói sớm chứ, tụi em chắc chắn muốn nóng rồi, thế nhưng bên này bọn họ cũng là lạnh." Một người đàn ông đeo kính hào hoa phong nhã đi vào theo, cười gật đầu chào hỏi Lăng Việt.
Lăng Việt bởi vì xưng hô của cậu ta đối với mình hơi trợn tròn, sau đó cũng cười chào hỏi bọn họ, "Xin chào mọi người, tôi là Lăng Việt."
"Biết mà biết mà." Người đàn ông nháy mắt ra hiệu nói, khí chất thay đổi ngay lập tức, "Đều là bạn cùng trường, chúng tôi cũng biết cậu."
Thế nhưng nhìn bộ dáng của cậu ta, hiển nhiên không chỉ là vì nguyên nhân bạn cùng trường này.
Hoắc Dĩ Thừa trừng mắt cảnh cáo nhìn cậu ta một cái, ý bảo cậu ta đừng khoa trương như vậy, sau đó giới thiệu với Lăng Việt:
"Đây là Tưởng Minh."
Anh chỉ một cái về phía người đàn ông đứng đắn kia, "Người còn lại là Tùng Phi." Đó là người đeo kính.
Lăng Việt gật đầu: "Em quen, Tùng Phi, lúc biện luận ở lớp đã gặp qua.”
Cậu lại nhìn sang Tưởng Minh, "Người này có chút quen mắt, chắc là cũng đã gặp qua."
Tùng Phi mỉm cười: "Ừm, tôi nhớ rõ cuộc biện luận dường như là người có nên bày tỏ thành kiến hay không."
Lăng Việt cao hứng nói: "Đúng đúng! Lớp của chúng tôi đã giành chiến thắng!”
Hoắc Dĩ Thừa trong lòng ghen tị, cầm tay Lăng Việt nhéo nhéo, cậu quay đầu nhìn anh một cái, tiến lại gần nhỏ giọng nói:
"Anh có muốn uống trà chanh không, hãng này rất ngon đó, để em rót cho anh một chút? ”
"Ừm, uống một chút." Hoắc Dĩ Thừa đáp lại cậu.
Lúc trước anh cũng nên tham gia cuộc thi biện luận như vậy có thể cùng tiểu bảo có tiếng nói chung, đáng tiếc lúc trước anh không có hứng thú tham gia, chỉ xem Lăng Việt thi đấu mà thôi.