Kim Chủ Của Tôi Dường Như Có Bệnh Nặng

Chương 21: Chỉ có anh là sugar daddy của em thôi~

Dường như việc đưa cơm khá hứng thú, ngày hôm sau Lăng Việt lại ôm mấy hộp cơm tự nguyện nghe lời đi tới công ty của Hoắc Dĩ Thừa.

Hoắc Dĩ Thừa lần này không nhận được thông báo trước của cậu, nhìn thấy Lăng Việt ngồi trên sô pha lấy hộp cơm ra, biểu cảm không quan sát được ở trên mặt khẽ cứng đờ.

Bình tĩnh, đây chính là cơm tiểu bảo tự tay nấu cho anh, chết cũng phải ăn, Hoắc Dĩ Thừa thôi miên bản thân vài lần như vậy, tâm trạng hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

"Hôm nay lại có thể được ăn cơm tiểu bảo nấu sao? Đã làm gì thế?” Hoắc Dĩ Thừa bình tĩnh hòa nhã hỏi.

Lăng Việt "À" một tiếng: "Đây không phải là em làm, nhưng mà là em tự mình gọi đồ ăn giao đến, tự tay lấy ra từ trong hộp rồi bày ra. ”

Nhìn những món ngon cao lương mỹ vĩ sắc màu rực rỡ, hương vị đầy đủ bày trên bàn, Hoắc Dĩ Thừa tin tưởng, đây không phải là đồ ăn mà cục cưng có thể nấu được.

"Thì ra là anh muốn ăn đồ em làm, nhưng mà em làm vẫn chưa tốt lắm, anh phải chờ em luyện tập thêm nữa." Lăng Việt rất vui vẻ, ôm lấy cổ Hoắc Dĩ Thừa tặng cho người ta nụ hôn ngọt ngào.

Hoắc Dĩ Thừa vui vẻ nhận lấy nụ hôn, sắc đẹp khiến lý trí mơ màng, khóe miệng nhếch lên nói: "Được, luyện thêm vài lần nữa, tay nghề giỏi rồi, trình độ của tiểu bảo nhà chúng ta cũng có thể mở cửa hàng.”

Lăng Việt cười hì hì vài tiếng: “Ừm, vẫn chưa đến mức. ”

【Hơn hết, mình chắc là có thể làm blogger ẩm thực nhỉ...】

Lăng Việt vui vẻ nghĩ ngợi, gắp cho Hoắc Dĩ Thừa một miếng sườn.

Hoắc Dĩ Thừa ăn miếng sườn kia, lại gắp cho Lăng Việt vài món ăn, không chút để ý suy nghĩ, có lẽ tiểu bảo sẽ trở thành một blogger ẩm thực dựa vào lật xe mà nổi tiếng.

"Tiểu bảo, tối nay cùng anh ra ngoài ăn cơm nhé? Bạn anh cũng đến.” Hoắc Dĩ Thừa hỏi.

Lăng Việt gật đầu: "Được."

Cậu đang ăn một miếng sườn tương đối lớn, vụng về nói chuyện, "Bao nhiêu người thế?"

Hoắc Dĩ Thừa nghĩ đến năng lực giao tiếp rất mạnh của Lăng Việt cũng không lo lắng cậu ở chung với người khác, "Hai người, có thể em quen biết, đều là bạn học ở Nhất Trung. ”

Nói đến đây, anh đột nhiên nhớ tới: "Bạn bè của em đâu, tại sao trong khoảng thời gian này chưa từng đi tìm?"

Lúc trong nhà Lăng Việt xảy ra chuyện hình như cũng chưa từng thấy qua.

Lăng Việt lười biếng nói: "Bạn bè của em á, bọn họ có người chạy đến châu Phi chụp sư tử, có người làm thợ lập bản đồ phải khảo sát thực địa, có người phát sóng trực tiếp thể thao mạo hiểm cực hạn mỗi ngày đều muốn chết nhưng vẫn chưa chết, còn có người được phái đi công tác nước ngoài không tới ba, năm năm không về được..."

"Một người cũng không liên lạc được?" Hoắc Dĩ Thừa có chút buồn bực.

Lăng Việt: "Lúc trước bọn họ nói muốn bay tới giúp em, ai mà biết..." Cậu cười liếc Hoắc Dĩ Thừa một cái, "Không ngừng có quý nhân tới giúp em, bọn họ không có chỗ dùng được nên em bảo bọn họ đừng tới, làm tốt chuyện của bản thân đi, em cũng sẽ không chết được.”

Hoắc Dĩ Thừa im lặng một hồi, từ sau lưng ôm lấy eo Lăng Việt, vùi đầu vào bả vai cậu, giọng nói bởi vì bị che đi nghe ra có chút ồm ộp, "Cho nên, sự thật thì không cần sự giúp đỡ của anh sao?"

Lăng Việt suy nghĩ một chút: "Cũng không phải, tốc độ anh giúp em nhanh hơn rất nhiều, em còn chưa bị ảnh hưởng gì thì đã kết thúc, cho nên em vẫn cảm thấy cần. ”

【Haiz... Lúc trước không phải đang nghĩ, nợ tiền bạn bè thì phải trả, nợ tiền kim chủ không cần trả. Ai có thể nghĩ đến...】

Ai có thể nghĩ được điều gì? Bạn tiếp tục suy nghĩ đi nha!

Hoắc Dĩ Thừa gấp đến độ thiếu chút nữa hỏi thẳng ra, anh mơ hồ cảm thấy nội dung phía sau rất quan trọng.

"Ăn no rồi?" Lăng Việt quay đầu nhìn cậu, gò má cọ qua sợi tóc của người đàn ông, có chút ngứa ngáy, "Vậy em đi thu dọn một chút. ”

Lăng Việt cầm hộp cơm đi ra ngoài rửa, những chuyện nhỏ này bình thường đều là cậu tự mình làm, Hoắc Dĩ Thừa ở lại chỗ cũ, trên mặt không chút thay đổi như có như không lộ ra một chút buồn bực.

Điện thoại di động đặt trên bàn rung lên một hồi, Hoắc Dĩ Thừa cầm điện thoại di động ra ngoài tìm người: "Tiểu bảo, điện thoại di động của em vang này.”

Lăng Việt đang xả nước, không rảnh cầm điện thoại di động: "Anh giúp em xem coi, mật khẩu là sinh nhật em. ”

Nói xong cậu lại thêm một câu: "A, sinh nhật của em là gì anh vẫn chưa biết là..."

"Ghi chú là ba ba bên A, đối phương nói rất hài lòng với bản thảo của em, thù lao sẽ gửi vào tài khoản của em trong vòng 3 ngày làm việc." Hoắc Dĩ Thừa nhìn màn hình đọc, anh nhíu nhíu mày, "Sao em gọi ai cũng là ba ba hết thế?"

Lăng Việt đối với việc Hoắc Dĩ Thừa biết sinh nhật của mình có chút kinh ngạc, thế nhưng cậu cảm thấy Hoắc Dĩ Thừa có thể đã tra qua tư liệu của cậu, không có nghĩ ngợi nhiều nữa, "Cái này không giống, anh nghĩ lại người cha ma quỷ của em đi, tình cảm của em đối với tất cả bên A đều giống như đối với ông ta, hận không thể đập tiểu nhân cho ông ta, nhưng mà anh á..."

"Chỉ có anh là sugar daddy của em thôi~" Lăng Việt rửa xong hộp cơm, đôi tay mang theo giọt nước nhẹ nhàng chọc vào cà vạt của người đàn ông, lộ ra một nụ cười có ý tứ.