Kim Chủ Của Tôi Dường Như Có Bệnh Nặng

Chương 15: Mang cơm tình yêu đến cho đại bảo bối

Hoắc Dĩ Thừa mím môi, cậu nhìn lên sắc mặt của người đàn ông, Lăng Việt liền cảm thấy hôm nay có vẻ như đã thất bại rồi, ý thức được bản thân mình cũng nên nói gì đó.

"Ngày mai em sẽ đi hỏi A Tuyết một chút, để xem có cách nào không."

Lăng Việt cẩm thận xoay người, hôn trấn an lên mặt Hoắc Dĩ Thừa một cái.

Đại bảo bối đừng vì chuyện này mà trở thành bóng ma trong lòng mà, cậu vẫn còn chưa thực sự bị ăn...

Anh nhìn mặt cậu, thật sự không ngờ trong lòng cậu lại nghĩ được những lời đó.

Đáy mắt Hoắc Dĩ Thừa hiện lên một chút giễu cợt:

"Được, sau sẽ thử cách mới."

Cho dù bóng ma trong lòng có là cái gì, thì cũng sẽ vì tiểu bảo bối mà tan thành mây khói.

Vì vậy, Hoắc Dĩ Thừa rón rén bôi thuốc cho cậu, mặc dù lúc tỉnh dậy thì tư thế đi của cậu sẽ có chút không tự nhiên, nhưng sẽ không cảm thấy khó chịu, cơ hồ còn có thể tung tăng chạy nhảy.

Hoắc Dĩ Thừa đã đi làm, Lăng Việt liền lăn lộn mấy vòng trên giường, sau đó lên mạng tìm cách làm món ăn mà Hoắc Dĩ Thừa thích ăn, định tự mình làm đồ ăn cho anh.

Những năm trước Lăng Việt đã ở nước ngoài, thỉnh thoảng cũng vì thèm nhớ hương vị quê nhà mà tự nấu cho mình ít đồ ăn, trải qua nhiều năm rèn luyện, tài nghệ nấu ăn cũng tăng lên không ít, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng coi như là ăn được, am hiểu nhất là cách trần mì cùng trứng rán, còn khó hơn là trứng xào cà chua.

Nhưng mà Lăng Việt cũng không nhận ra tài nghệ nấu nướng của mình, vì nguyên liệu của các món trung rất khó có thể mua được ở nước ngoài, cho nên chỉ có thể làm mấy món đơn giản như vậy, mà cậu nấu ăn cũng không tệ lắm, Lăng Việt liền tự nhận rằng bản thân chủ nhìn công thức liền có thể nấu được.

Hoặc là do khẩu vị của Hoắc Dĩ Thừa rất dễ dãi, chủ yếu là hương thơm, cùng mùi vị đậm đà, hơn nữa phải có thịt, dĩ nhiên cũng ăn được rau, còn về việc bao nhiêu thịt thì anh cũng không để tâm lắm.

Trước kia hai người cũng chưa từng nói rõ, khi bọn họ đi ăn đồ tây, Lăng Việt thấy anh ăn cơm cũng như bình thường, cho đến khi chuyển qua đồ trung, cậu mới biết chính xác lượng cơm mà người đàn ông này ăn.

Có một lần hai người đi ăn đồ đông bắc, liền thấy Hoắc Dĩ Thừa ăn sạch mọi thứ, cậu bị cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc, liền mới hiểu rằng hóa ra lúc trước là do anh đã kiềm chế.

Khi đó Lăng Việt không khỏi cảm thán, hỏi: "Hoắc Dĩ Thừa, lúc chúng ta ở trong phòng ăn của trường cấp ba, anh vẫn chưa bao giờ ăn thoải mái sao?"

Lúc ở trường cấp ba khẩu phần ăn đều được chia sẵn, chỉ có thể thêm cơm không thể thêm thức ăn, chẳng lẽ là muốn Hoắc Dĩ Thừa ăn cơm không sao? Lúc đó cũng thật là quá thảm đi.

Hoắc Dĩ Thừa chần chờ một chút, liền thẳng thắn nói: "Anh có thể ăn một phần ăn cho ba người."

Lăng Việt: "..." Được rồi, xem ra sức ăn của anh rất lớn, hơn nữa trường học cũng từng nói qua quy định này rồi.

"Thêm chút muối đi..." Lăng Việt có chút suy tư, liền múc một muỗng muối thả xuống, "Một muỗng có đủ không? Như vậy có ít quá không?"

Trong phòng bếp, một thanh niên với vẻ mặt nghiêm trọng, trong miệng còn lẩm bẩm, giống như đang hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật vậy, là một món sườn, khá khó.

Không giống như cách úp mì chỉ cần cho gói gia vị vào là được, phải làm kĩ càng theo từng bước, bây giờ mỗi bước Lăng Việt đều rất cẩn thận, chăm chú vào số lượng từng gia vị, số lượng bao nhiêu mới là đủ nhỉ? Rốt cuộc phải đo lường ra sao vậy?

Lăng Việt lên mạng tìm tòi một chút, liền quyết dựa theo cảm giác, vì vậy cậu liền thả hồn vào các lọ gia vị, tay cũng bận rộn không ngừng, mà Hoắc Dĩ Thừa cũng có khẩu vị khá mặn.

"A! Sao lại dính nồi rồi?" Tay chân Lăng Việt luống cuống lấy sườn heo ra, chán nản khi nhìn thấy một mặt bị cháy đen, bản thân quá chú tâm vào gia vị nên đã làm miếng sườn cháy một mảng...

"Liệu chỉ cần cắt đi phần này liền có thể ăn được nhỉ? Dù sao chỉ có một mặt bị khét..." Lăng Việt liền chuyên tâm cắt phần khét ra, miệng cũng vị quá tập trung mà lưỡi cũng bất giác thè ra.

Cũng may phần cải xanh không bị khét, nhìn phần cải đẹp để cũng làm cho tâm tình của Lăng Việt khá hơn, cuối cùng là làm món trứng xào cà chua sở trường, sau đó mang cơm bỏ vào trong hộp, vui vẻ ngồi lên xe đến chỗ của Hoắc Dĩ Thừa.

Trên đường cậu còn gọi điện cho anh, nói bản thân sẽ tự mang cơm cho anh, lúc mà Lăng Việt chưa đến, Hoắc Dĩ Thừa đang dọn dẹp bàn làm việc, hủy bỏ cuộc hẹn với đối tác, hí hửng chờ đợi "người tình dấu yêu" tới bón cơm cho mình, mà anh không hề biết bản thân sắp đối mặt với điều gì.

"Đại bảo bối ~" Lăng Việt quen đường, tiến đến chào Tiểu Phi rồi nhanh chóng đi vào phòng làm việc của Hoắc Dĩ Thừa.

Có thể thấy vẻ mặt của Hoắc Dĩ Thừa rất cao hứng, nhanh chóng ôm lấy mông cậu, chuẩn bị nâng người cậu lên, "Sao lại đột nhiên nấu cho anh ăn thế?"

"Này! Cẩn thận chứ!" Lăng Việt liền che chở cho hộp cơm trong tay, huýt cùi chỏ lên vai người đàn ông, sau đó cũng không dám cử động để mặc cho anh ôm lên ghế sofa.

"Để đãi anh đó! Mỗi ngày anh đều làm thật sự rất vất vả!" Lăng Việt ngồi xuống liền đặt hộp cơm lên bàn, sau đó mở nó ra.

Xem ra ông chủ đại bảo bối vẫn chưa khôi phục, mà chắc vẫn vì chuyện thất bại hôm qua, cho nên mới làm bữa trưa tình yêu an ủi anh một chút...

Hoắc Dĩ Thừa liền ôm lấy ngực: "..."

Hôm qua anh không nên vì Lăng Việt mà nóng nảy, càng không nên thừa nhận bản thân vì lần đầu tiên nên chưa có kinh nghiệm.

Là vì ai mà anh phải giữ thân như giữ ngọc này, lại còn chưa khôi phục nữa?