Lăng Việt sờ lên cánh hoa: "Cũng có chút đau, nhưng bây giờ thì không sao rồi."
Thân thể không cảm thấy đau đớn, có lẽ nào là do tâm hồn đã quá đau?
Hoắc Dĩ Thừa không đồng hành cùng Lăng Việt trong quá khứ, khi xưa anh chẳng qua là lặng lẽ quan sát thiếu niên tươi sáng kia, hỏi thăm mới biết cậu thi vào trường đại học nghệ thuật, cũng biết cậu làʍ t̠ìиɦ nguyện viên cho một tờ tạp chí, nhưng cuối cùng không nhìn thấy cậu đến trường, sau đó anh mới biết nhà cậu xảy ra chuyện, nên đã ra nước ngoài rồi.
Nếu như có năng lực này sớm hơn một chút, thì anh có thể sớm bảo vệ được người mình thương, sẽ không để cậu cô đơn nơi xứ lạ lâu như vậy.
Cảm giác như tâm tình của người đàn ông không vui, Lăng Việt ngước nhìn gương mặt anh:
"Sao vậy?" Cậu liền nở ra một nụ cười, ánh mắt rất trong sáng, "Em cảm thấy hình xăm này rất đẹp, khiến thân thể em trở nên rât đẹp, anh có cảm thấy như vậy không?"
Lúc mà mệt mỏi, mồ hôi nhỏ giọt chảy xuống, rơi trên cánh hoa, khiến nó trở nên giống hệt như đóa hoa đang mọc trên thân thể, trông rất sinh động...thật sự quá sáng tạo...
Hoắc Dĩ Thừa liền có chút buồn cười, nhìn thấy ánh mắt đầy sự nghi hoặc của cậu.
"Ừm, rất đẹp." Hoắc Dĩ Thừa liền cúi xuống hôn lên xương sườn cậu, từng chút từng chút đặt dấu hôn lên những cánh hoa nơi làn da mịn màng kia, cũng từng chút tiến lên ngậm lấy đầu nhũ hồng phấn kia.
Cậu là tiểu bảo bối của anh, vĩnh viễn cứ vậy mà lạc quan yêu đời, khi cuộc sống xô bồ kia khiến cậu ngã thì anh sẽ ôm lấy cậu, không bao giờ để cậu bị chôn lấy nơi khắc nghiệt kia, mà sẽ để tâm cậu an yên, rồi sau đó cứ kiên định mà tiến về phía trước.
Mà Lăng Việt cũng rất dễ ảnh hưởng đến người khác. Mọi người bất tri bất giác sẽ bị thanh niên hệt như mặt trời nhỏ này thu hút, cơ mà, bản thân anh không phải vì vậy mà mới thích cậu sao.
"A..." Lông mi của Lăng Việt run lên mấy cái, từ sau khi xăm, xương sườn trở thành chỗ nhạy cảm nhất của cậu, bây giờ còn bị Hoắc Dĩ Thừa mυ'ŧ liếʍ, khiến cậu cảm thấy rất nhột.
Lúc đầu nhũ của cậu bị ngậm lấy, cả người cậu khẽ run lên, hoa huyệt ướŧ áŧ cũng bắt đầu phun ra dân thủy, khiến cậu bất giác khép chân lại.
Điều này khiến cho Hoắc Dĩ Thừa chú ý đến, một tay dò xuống tiểu huyệt đã ướt nhẹ của mỹ nhân kia, ngón tay khẽ chạm lên miệng huyệt căng mọng, ma sát với nó một chút, rồi mới từ từ tiến vào bên trong.
Lúc anh dò tìm, ngón tay cũng vô tình chạm vào cái miệng nhỏ xinh kia, Hoắc Dĩ Thừa cũng không suy nghĩ nhiều mà liền thăm dò nơi đó, mấy giây sau liền lập tức ăn một cước của Lăng Việt.
"Anh! Anh làm gì vậy!" Lăng Việt chỉ theo bản năng mà đạp người ta, nhưng sau khi suy nghĩ một chút liền có chút thoảng sợ, biết mình đã vô tình cho ông chủ một cước, mắt cũng trở nên đỏ ửng, môi mím chặt, len lén nhìn Hoắc Dĩ Thừa.
Mi mắt tinh xảo của mỹ nhân nhìn về phía anh, miệng đã bị hôn cho sưng đỏ lên, trên người vẫn còn lưu lại dấu hôn của anh, là con người thì ai mà chịu nổi điều này, dĩ nhiên Hoắc Dĩ Thừa cũng không ngoại lệ, tim anh lập tức đua xe, mà đây còn là mỹ nhân trong lòng anh nữa.
"Có sao không, anh làm em đau hả?" Hoắc Dĩ Thừa ôm cậu lên để cho cậu không rơi xuống giường, anh cũng không ngờ Lăng Việt sẽ phản ứng dữ dội như vậy.
"Không, không đau..." Lăng Việt có chút ngập ngừng, cậu không biết phải nói như thế nào, đúng ra là không thể nói!
Này! Hơi vội rồi đó! Lần đầu ân ái mà sờ lộn chỗ là sao ba! Bản thân có nên nói cho Hoắc Dĩ Thừa biết không nhỉ, anh vô tình chạm vào hậu huyệt rồi...anh sẽ không mất thể diện chứ...
Hoắc Dĩ Thừa liền bị sặc nước miếng, chợt ho khan một cái.
Khoan đã, hình như anh ta có thể hiểu được suy nghĩ của mình.
Lăng Việt dừng gào thét trong lòng, vỗ vỗ nhẹ lên lưng người đàn ông: "Anh có muốn uống nước không?"
"...Không cần.”
Hoắc Dĩ Thừa cũng dừng ho khan, mặt cùng lỗ tai cũng ửng đỏ lên.
Lăng Việt ngạc nhiên sờ lên mặt anh: "Anh chỉ ho thôi mà cũng đỏ mặt sao."
Hoắc Dĩ Thừa bình tĩnh lại nói: "Ừ."
Chỉ cần anh không nói, sẽ không ai biết anh là do bị mất mặt.
Lăng Việt do dự một chút: "Vậy để em thử một chút nhé?"
Chỗ đó bị chạm đến cậu liền cảm thấy rất kỳ quái, đừng nói đến việc là Hoắc Dĩ Thừa muốn tiến vào trong đó, thiếu chút nữa đã dọa cậu sợ rồi.
Hoắc Dĩ Thừa giả vờ bình tĩnh ừ một cái, nhưng mà Lăng Việt không nhìn thấy sau lưng anh đã đổ đầy mồ hôi lạnh.