Kim Chủ Của Tôi Dường Như Có Bệnh Nặng

Chương 8: Mà Ꮯôn Ŧhịt của Hoắc Dĩ Thừa...thật là lớn, lúc cắm vào sẽ cắm đến dạ dày chứ?

Sau ngày đó, Lăng Việt cảm thấy Hoắc Dĩ Thừa hệt như đang thay đổi, bỗng nhiên lại thân mật hơn, chỉ cần lúc hai người ở bên nhau, Hoắc Dĩ Thừa sẽ lập tức cảm thấy đói khát, không ngừng điên cuồng ôm hôn cậu.

Còn Hoắc Dĩ Thừa cũng cảm thấy buồn bực, cho dù anh có làm gì, Lăng Việt cũng dễ dàng tiếp nhận, hơn nữa còn rất hưởng thụ, giống hệt như nhân tình nhỏ bé của đại gia, hoặc là cậu sẽ coi anh như một người rất tốt, ngoài suy nghĩ về hai cái đó ra thì cậu không còn nghĩ gì khác nữa.

Cho dù anh có muốn bày tỏ, chắc chắn cũng sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng cậu.

Hoắc Dĩ Thừa thông qua tiếng lòng cậu mà hiểu được cậu, cũng như những gì cậu nghĩ về mình.

Vì vậy Hoắc Dĩ Thừa không dám nói với Lăng Việt, thật ra bản thân rất thích cậu, hơn nữa đã thích từ rất lâu rồi.

Dù sao Lăng Việt cũng không bao giờ từ chối anh, bởi vì anh cũng lo chu toàn cho cậu, mà cậu cũng không phải nói lời yêu đương với anh, điều này làm Lăng Việt càng hiểu lầm hơn, Hoắc Dĩ Thừa cũng không dám lên tiếng, cậu hiểu lầm rồi, anh chưa từng muốn bao nuôi cậu, mà là muốn làm bạn trai cậu.

Nhưng lại sợ rằng nếu như nói vậy sẽ càng làm Lăng Việt không thích anh hơn, thậm chí là sẽ dọa cậu bỏ chạy, đến khi đó đừng nói là quyền lợi của ông chủ anh cũng không được hưởng nữa.

Chuyện này phải làm từ từ, để cho Lăng Việt đối tốt với anh, sau này cậu nhất định sẽ nhận ra là mình thích anh.

Cũng may bây giờ Lăng Việt đang ở bên cạnh anh, cũng không hề có ác cảm với anh, điều này làm Hoắc Dĩ Thừa miễn cưỡng có lòng tin một chút.

Cơ mà...Hoắc Dĩ Thừa nhìn vẻ ngoài của Lăng Việt một cái.

Ý nghĩ trong lòng của Lăng Việt thật sự quá là...

Hai người cùng nhau ở chung một chỗ, cứ vậy mà ngày qua ngày, chỉ cần sống chung trong một phòng, dĩ nhiên sẽ có hành động thân mật, Hoắc Dĩ Thừa chỉ muốn nghe thấy tiếng lòng của Lăng Việt, mà cậu lại cho là anh thích như vậy.

Aiz...thật là quá sai, vẫn có thể lên mạng tìm nguồn tham khảo mà đúng không nhỉ? Rõ ràng đây là một nguồn tin tức lớn ngay trước mắt, nhưng lại không có cái nào dùng được, quả thật là rất thảm mà...

Mí mắt của Hoắc Dĩ Thừa giật giật một chút.

Năng lực chỉ cần chạm vào người khác liền có thể nghe thấy tiếng lòng của người đó vậy thì có gì mà không tốt chứ, đó chính là, hình tượng thanh thuần trong sáng hệt như ánh trăng trắng ngần của Lăng Việt đã sụp đổ ngay trước mắt anh.

Bây giờ cậu đã trở thành ánh trăng vàng rồi!

Chết tiệt, điều này càng làm Lăng Việt trở nên đáng yêu hơn trong mắt anh, Hoắc Dĩ Thừa chỉ có thể thừa nhận mình đã quá u mê rồi.

Nhưng ngày qua Lăng Việt một mực nghĩ về vóc dáng của Hoắc Dĩ Thừa, nào là tám múi, lúc mới nghe thì Hoắc Dĩ Thừa có chút sợ hãi càng về sau thì chỉ biết chết lặng, không biết cậu đã trải qua những gì.

Lúc anh ôm cậu ngủ, sau đó thức dậy vào buổi sáng, rõ ràng đã rất cẩn thận nhưng vẫn đánh thức Lăng Việt.

Mà dươиɠ ѵậŧ của Hoắc Dĩ Thừa...thật là lớn, lúc cắm vào sẽ cắm đến dạ dày chứ?

Lúc cùng ăn cơm, Lăng Việt rất nghiêm túc ăn, cả xương hàm cùng khuôn miệng không ngừng chuyển động.

Hành, để cường dương, thịt dê, bổ sung sinh khí, Hoắc Dĩ Thừa sợ bản thân không cương nổi sao?

Lúc Hoắc Dĩ Thừa tắm xong, cả người mặc áo choàng tắm, nụ cười Lăng Việt biến mất, ánh mắt nhìn chằm chằm anh, trong mắt còn thoáng tỏ ra thất vọng.

Vóc dáng thật đẹp, mà che lại làm gì, nếu mà cậu có cơ bụng tám múi, thì nhất định khi đi tắm sẽ không đóng cửa.

Lăng Việt ở ngoài cũng đợi anh khá lâu, nhưng mà cậu đang vẽ cái gì đó, nên trong đầu cậu hiện lên đầy màu sắc.

Hoắc Dĩ Thừa cảm thấy mình rất nhẫn nại, cảm thấy bản thân như một đứa ngốc, nếu không phải muốn dành hết chân thành cho cậu, nói không chừng chỉ mới ngày đầu tiên anh đã làm cho cậu không xuống giường nổi chứ.

"Vẽ gì đó?" Hoắc Dĩ Thừa gõ gõ bàn.

Lăng Việt duỗi chân một cái, cả người như muốn trượt ra khỏi ghế, nhìn người đàn ông bên cạnh mình, liền giơ bản phác thảo cho anh xem, "Một người bạn trên mạng của em, có một tiết mục biểu diễn ngắn, nhờ em phối đồ dùm."

Hoắc Dĩ Thừa liền liếc nhìn một cái, phát hiện tài khoản của người đó tên là A Tuyết, liền âm thầm ghi nhớ lại, định lần sau sẽ điều tra người kia một chút.

"Cho anh xem cái này." Lăng Việt hứng thú, lấy danh sách chứa đựng tác phẩm của mình ra, mở ra cho Hoắc Dĩ Thừa xem một chút.

Lúc bình thường để giải khuây, cậu sẽ vẽ vài bộ trang phục khiêu gợi, nhưng không phải là quá hở, cũng không ngờ là sẽ thu hút được một lượng fan.

Gần đây trên mạng có một trang web, có thể đăng các bộ đồ hở bạo, dù sao A Tuyết cũng là người vẽ truyện cẩu huyết, mà bộ đồ khi đó cũng hở rất bạo nữa, vậy nên Lăng Việt không cần để ý chút tiểu tiết này.

"Đều là em vẽ sao?" Hoắc Dĩ Thừa quan sát một lúc, liền vươn vai thư giản, màu sắc rất hài hòa, quần áo cũng không quá rườm rà, nhưng cũng đủ cho nội tâm của người đàn ông gợn sóng.

Lăng Việt gật đầu một cái, mong đợi hỏi: "Như thế nào?"

Hoắc Dĩ Thừa im lặng vài giây, sau đó khó khăn lên tiếng: "Rất có tính nghệ thuật, màu sắc rất hài hòa."

Chúng chỉ là quần áo gợi cảm bình thường, nhưng nhìn rất đẹp mắt, xem ra Hoắc Dĩ Thừa cũng biết cách lươn lẹo đó chứ.

Lăng Việt ngẩn người, đồ khiêu gợi cũng có thể nhìn ra tính nghệ thuật sao?

Người đàn ông này liệu có đang bình thường không vậy? Nhìn nhiều mẫu trang phục khiêu gợi như vậy, mà nội tâm không chút xao động là sao? Không muốn cùng cậu ra trận sao? Cũng đã dùng nhiều thủ đoạn lắm rồi, mà sao vẫn không có phản ứng, nếu không phải mỗi sáng đều thấy người anh em của anh ngóc đầu lên chào buổi sáng, thì cậu cũng hoài nghi có phải anh có vấn đề không...