Kim Chủ Của Tôi Dường Như Có Bệnh Nặng

Chương 5: Muốn làm sao?

Lăng Việt sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của Hoắc Dĩ Thừa, ngoại trừ khuôn mặt tuấn mỹ ra, thì anh cũng còn một điểm tốt nữa, lúc còn học cấp ba, cậu đã từng chứng kiến "Sự tích anh hùng" của Hoắc Dĩ Thừa.

Lúc Lăng Việt học lớp mười một thì cha mẹ mới chuẩn bị ly hôn, trước đó, mặc dù bọn họ không gần nhau, và cậu cũng được mẹ dạy dỗ rất tốt, nhưng ở độ tuổi này Lăng Việt đã trở thành một thiếu niên nghịch ngợm mà lá gan cũng rất to nữa.

Có lần Lăng Việt muốn đi xem triển lãm tranh, nhưng vẫn đang trong giờ học, cậu không có chút do dự nào, liền trèo tường trốn học.

Lúc đi ngang qua một con hẻm, cậu nhìn thấy Hoắc Dĩ Thừa đang trong kì nghỉ bệnh, có lẽ giờ anh đã khỏi rồi chuẩn bị tới trường. Khi đó Hoắc Dĩ Thừa đang nhìn một con mèo bị bỏ rơi trong hộp carton, anh đang cầm điện thoại di động gọi cho ai đó, Lăng Việt đoán là anh gọi điện cho trung tâm cứu trợ động vật, xem ra là người tốt.

Sau lần đó, lúc Lăng Việt đi làm chứng minh, thì lại gặp Hoắc Dĩ Thừa, lúc bình thường khuôn mặt anh không có chút cảm xúc gì, vẻ mặt rất âm trầm, nhưng mà giờ con ngươi đen láy trở nên dữ tợn hệt như chó sói đang săn mồi vậy, đôi tay anh nhanh chóng túm lấy một người.

Từ đám đông có thể nhìn thấy, tên kia giả làm chồng của một cô gái, thực ra là đang giở trò lừa đảo, làm bộ xảy ra chuyện gia đình, mà cô gái kia chỉ có thể kêu cứu, trong đám đông đó chỉ có Hoắc Dĩ Thừa ra tay cứu giúp, liền bị tên lừa đảo kia dùng dao uy hϊếp, anh lập tức không nương tay mà đánh trả.

Theo như Lăng Việt biết, một người như vậy, lại có tình ý với cậu, chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện gì dơ bẩn, nhưng cậu thật sự vẫn cảm thấy kỳ quái, một người như Hoắc Dĩ Thừa sao lại muốn bao nuôi cậu.

Sau khi cùng Hoắc Dĩ Thừa ở chung một tháng, cậu cũng nhận ra, anh là hết lòng đối với mình, không muốn để cho cậu cảm thấy bản thân được thương hại, cũng không thiếu đi hương vị tình thân, cho nên mới giả vờ nói ra một đề nghị với cậu, để cho cậu không cảm thấy mặc cảm.

Nhưng mà một tháng qua, Hoắc Dĩ Thừa đều đối với cậu rất tốt, phục vụ từ thể chất đến tinh thần, từng chút từng chút chăm sóc Lăng Việt.

Trong lòng Lăng Việt không khỏi cảm khái, Hoắc Dĩ Thừa đúng là một người tốt mà!

Không chỉ đặt bản thân vào hoàn cảnh của cậu, mà còn chăm sóc cậu, cho cậu ngủ chung giường với anh, ngày ngày cùng nhau ăn cơm, không hề giống gượng ép tí nào, thật là quá tốt mà.

Nghĩ đến đây, Lăng Việt liền thu tay lại.

Hoắc Dĩ Thừa nhìn thấy tay mình trống rỗng: "?"

Sao vậy? Không đi dạo nữa sao? Hoắc Dĩ Thừa nhìn chằm chằm vào Lăng Việt.

Bên trong xe mờ tối không nhìn thấy ra biểu cảm trên khuôn mặt của cả hai, tay người đàn ông thu lại thành nắm đấm, tựa như đang lưu luyến hơi ấm ban nãy.

Tâm tình của anh liền xấu đi, Hoắc Dĩ Thừa mím chặt môi, lần đầu chủ động lần nữa nắm lấy tay Lăng Việt.

"?" Lăng Việt khó hiểu nhìn anh, không thấy chút biểu cảm gì, trong lòng liền có chút suy tính, đã diễn phải diễn cho trót, Hoắc Dĩ Thừa thật là khổ tâm.

Phải tìm cơ hội nói chuyện cho rõ ràng mới được, Lăng Việt hạ quyết tâm.

Lúc ở trên xe chỉ là bước đệm, lúc về nhà, Lăng Việt nói muốn được ngủ riêng, liền thấy vẻ mặt của Hoắc Dĩ Thừa tối sầm lại.

"Tại sao?" Sắc mặt người đàn ông dần giống hệt như trẻ nhỏ sắp khóc.

Tất nhiên là để cho anh không phải khổ tâm rồi!

Dù sao Lăng Việt cũng không thể vạch trần Hoắc Dĩ Thừa được, suy nghĩ một chút liền nói: "Tướng em ngủ xấu lắm, có thể sẽ ảnh hướng đến giấc ngủ của anh."

Âm thanh của Hoắc Dĩ Thừa có chút không tự nhiên: "Anh không ngại."

Lăng Việt nghĩ đến bản thân hay độc chiếm cái chăn, nhìn thấy dáng vẻ không tình nguyện của anh, cậu liền đề nghị: "Vậy chúng ta đắp hai cái chăn có được không?"

"Không." Vẻ mặt Hoắc Dĩ Thừa đầy cự tuyệt, "Anh muốn cả hai ngủ chung với nhau."

Thôi được rồi, nhìn thấy thái độ kiên quyết của Hoắc Dĩ Thừa, Lăng Việt chỉ đành gác ý tưởng ngủ riêng qua một bên.

Mà lúc đi ngủ càng làm cho Lăng Việt dở khóc dở cười hơn, cậu giống như bình thường leo lên giường ngủ, nhưng dù có như thế nào, cậu cũng khéo léo duy trì tư thế ngủ.

Lúc Hoắc Dĩ Thừa nằm bên cạnh cậu, chỉ vài giây sau, đã khó chịu mà kéo cậu ôm vào lòng.

"Anh ôm em như vậy, thì em cũng sẽ không ngủ được." Lý do của Hoắc Dĩ Thừa thật là ba chấm.

Mùi hương của anh thoảng qua mũi Lăng Việt, làm ánh mắt cậu có chút sáng lên, liền ừ một tiếng: "Mà...anh ôm chặt quá rồi."

Cậu bị ôm đến mức sắp không thở nổi nữa rồi.

Hoắc Dĩ Thừa liền thả lỏng một chút, nhưng tay đã nâng Lăng Việt lên, để nửa người cậu đè lên người anh, hai cánh tay ôm lấy eo cậu.

Hoắc Dĩ Thừa đang muốn làm gì...cảm giác như là anh đang có hứng vậy.

Lăng Việt nghĩ mãi không ra, liền dò hỏi: "Muốn làm sao?"

Cả người anh lặp tức căng thẳng, nét mặt khϊếp sợ cũng bắt đầu hiện lên: "Cái gì?"

Lăng Việt kiên nhẫn lặp lại lần nữa: "Anh ở cùng với em, không phải muốn cùng em làm sao?"

Hoắc Dĩ Thừa trầm mặc một hồi rồi nói: "Không vội, cứ từ từ."

Lăng Việt à một tiếng, chuẩn bị nhắm mắt đi ngủ.