Kim Chủ Của Tôi Dường Như Có Bệnh Nặng

Chương 2: Ôn nhu ấm áp

Cuối cùng hai người đi tới một nhà hàng có đầu bếp tư nhân, Hoắc Dĩ Thừa thường xuyên tới đây ăn nên quen biết với ông chủ, nhìn thấy anh đến, ông chủ bày ra bộ dáng phật Di Lặc cười híp mắt đích thân chào hỏi: "Hoắc tiên sinh, vẫn là mấy món cũ?"

Hoắc Dĩ Thừa gật gật đầu với ông: "Hôm nay đồ ăn gọi mới, mang thực đơn tới đây."

"Được thôi." Ông chủ bước đi nặng nề đưa bọn họ đến phòng riêng, sau đó lấy thực đơn đưa đến.

Chờ ông chủ đi ra ngoài, Lăng Việt chống má lật xem thực đơn —— Hoắc Dĩ Thừa giao nhiệm vụ gọi món cho cậu, như có điều suy nghĩ nói: "Xem ra nhà hàng này hẳn là rất ngon."

Hoắc Dĩ Thừa mắt tỏ vẻ dò hỏi: "Hả?"

Lăng Việt ý hữu sở chỉ*: "Ông chủ phúc hậu như vậy, chứng tỏ làm ăn tốt."

*意有所指: ý hữu sở chỉ có nghĩa là ngoài ý nghĩa trên mặt chữ thì bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.

Hoắc Dĩ Thừa giật mình, khóe miệng cong lên một chút, rót cho cậu một tách trà: "Em nói đúng."

Bữa cơm này Lăng Việt ăn rất vui vẻ, thậm chí còn có chút no, Hoắc Dĩ Thừa so sánh lượng cơm của cậu một chút, so với lúc trước ăn đồ Tây nhiều hơn một chút thật, thì biết cậu quả thực thích ăn đồ Ăn Trung Quốc.

Thế nhưng cho đến hôm nay Lăng Việt mới trong lúc vô ý nói ra, nếu như cậu không nói, còn phải bị chính mình dẫn theo đi ăn đồ không thích hay không.

Lăng Việt đã đồng ý ở cùng bên cạnh anh, hai người bây giờ chính là một đôi, Lăng Việt khách khí như vậy, còn vẫn luôn chiều theo mình, dường như căn bản là không coi anh là bạn trai mà có thể tùy hứng làm bậy.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Hoắc Dĩ Thừa có chút lạnh lùng, giọng nói của anh trầm thấp đanh thép: "Sau này có cái gì không thích, đều nói cho anh biết, không cần nhẫn nhịn."

Ngay từ đầu Lăng Việt còn sẽ vì người đàn ông này nghiêm mặt mà có chút không biết làm sao, về sau phát hiện anh không cười sẽ lộ ra mặt thối nhưng trên thực tế tính tình rất tốt, cũng không còn sợ mặt lạnh của anh nữa, dần dần, lời nói cũng nói nhiều hơn một chút.

"Được." Lăng Việt gật gật đầu.

Sau khi ăn cơm xong hai người đi ra ngoài chờ xe tới đón, bởi vì nhà hàng bên này không có chỗ đậu xe, xe tới còn phải một lát nữa.

Thời tiết đầu xuân, buổi tối ở ngoài trời mặc âu phục vẫn có chút lạnh, Hoắc Dĩ Thừa thấy Lăng Việt có hơi run rẩy vì lạnh bèn cởϊ áσ của mình khoác lên cho cậu.

Lăng Việt thấy người đàn ông chỉ mặc một lớp áo sơ mi mỏng manh, nhìn cũng cảm thấy lạnh, muốn trả lại áo cho anh, kết quả Hoắc Dĩ Thừa trực tiếp dùng tay áo thắt nút cho cậu, bọc kín lên người.

"Anh không lạnh sao?" Lăng Việt không cách nào nhúc nhích, co vào trong cái áo lớn hơn một vòng của người đàn ông giống hệt như một con chim cánh cụt nhỏ, dùng ánh mắt nhìn anh.

Hoắc Dĩ Thừa bị sự dễ thương tấn công, ho nhẹ một tiếng: "Không lạnh, hỏa lực của anh mạnh."

Kỳ thật là có chút lạnh, những mà vẫn có thể chịu đựng được, ở trước mặt người mình thích, làm sao có thể nói lạnh được?

Lăng Việt chớp chớp mắt, từ khe hở ở giữa vươn ra một bàn tay, sờ vào bàn tay của người đàn ông, cảm giác so với bản thân cậu còn ấm áp hơn nhiều, lại nhìn dáng vẻ cường tráng cao lớn của Hoắc Dĩ Thừa, liền tin tưởng cách nói của anh.

Lúc thu bàn tay lại, ngón tay Hoắc Dĩ Thừa chuyển động, ở trong lòng bàn tay cậu hơi cọ một chút, lông mi của Lăng Việt khẽ run rẩy, ngứa ngáy.

Là muốn nắm tay nhau à?

Lăng Việt phỏng đoán, vì thế cậu cố ý nói: "Tay em có hơi lạnh."

Như vậy chắc là sẽ ủ ấm tay cho cậu chứ? Quần áo đều cho rồi, tay ấm chẳng phải là cơ thể sao?

Hoắc Dĩ Thừa nghe vậy, nhớ lại lúc Lăng Việt đυ.ng phải anh, quả thật cảm nhận được lòng bàn tay của thanh niên giống như một khối băng, không có nhiệt độ gì cả.

"Mua cho em một ly nước làm ấm tay nhé?" Hoắc Dĩ Thừa đề nghị, nói xong anh lại tự mình phủ định, "Bên kia có một cửa hàng, mua thêm cho em một cái găng tay nhé."

Mắt thấy Hoắc Dĩ Thừa bị người hướng dẫn mua sắm lừa mua một đôi gì đó, nhung cừu cực phẩm, kỹ thuật dệt tay kiểu mới, găng tay màu trắng tinh siêu mỏng siêu nhẹ, ấm áp đâu vào đấy, khóe miệng Lăng Việt giật giật: "..."

"Cho em này, đeo vào đi." Hoắc Dĩ Thừa dường như không có cảm thấy có gì đó không đúng, đưa găng tay cho Lăng Việt.

Lăng Việt nhìn chằm chằm anh: "Anh đeo giúp em."

Nói xong, vươn một tay ra cho anh.

Hoắc Dĩ Thừa chần chờ vài giây, nắm lấy bàn tay của Lăng Việt, vụng về đeo găng tay cho cậu, sau đó Lăng Việt lại đổi bàn tay còn lại, sau khi đeo xong cũng không rụt lại, hơn nữa còn nắm lấy tay của người đàn ông không buông ra.

"..." Hoắc Dĩ Thừa sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra, vừa rồi ý của Lăng Việt là bảo làm ấm tay cho cậu, trong lòng có chút hối hận, mặt không tự chủ càng lạnh hơn.