Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 3: Cuộc gặp gỡ lớn của năm người

Trung tâm thành phố, nghe nói là nơi tấc đất như tấc vàng. Trong một nhà hàng Tây tên là Âu Lai.

"Món ăn ở đây không tệ, Bảo Bối em có thể thử một chút." Tiếu Huyên ngồi ở đối diện, cầm thực đơn nói với Tiếu Bảo Bối. Mà giọng điệu của cô, giống như nữ chủ nhân, làm Tiếu Bảo Bối rất không thoải mái.

Còn nữa, cách sắp xếp chỗ ngồi.

Tiếu Bảo Bối ngồi chung với Quý Xuyên, mà Tiếu Huyên lại ngồi đối diện Quý Xuyên. Cứ như vậy, Tiếu Huyên chỉ cần ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy Quý Xuyên.

Sắp xếp như vậy, làm bọn họ càng giống như một đôi tình nhân.

Mà cách nghĩ này, làm Tiếu Bảo Bối có chút xù lông.

Nếu xem bọn họ như tình nhân, vậy Tiếu Bảo Bối cô được tính là cọng lông gì?

"Hành gừng tỏi." Lúc Tiếu Bảo Bối đang xù lông, cách đó không xa truyền đến lời nói kịp thời cứu chữa.

Từ nơi phát ra giọng nói, nhóm người Tiếu Bảo Bối ngẩng đầu liền thấy được hai người đang đi tới.

Hai người cao như nhau, chỉ có vóc người thoáng có chút khác biệt. Đi ở phía trước, người đàn ông có nụ cười ấm áp động lòng người. Đi ở phía sau, toàn thân mặc quần áo màu lam nhạt, làm thân hình của anh ta xem ra có chút gầy.

Lại nhìn mặt người đàn ông này, hai chữ xinh đẹp đã không đủ để hình dung. Nhất là đôi đồng tử màu đen kia, thật câu hồn, có thể dễ dàng bắt được tâm trí của bất cứ người nào.

Mà gương mặt này, đột nhiên Tiếu Bảo Bối cảm thấy có một chút quen thuộc.

Đúng rồi.

Người đàn ông tựa như ánh mắt trời kia, không phải là tên biếи ŧɦái trong toilet sao?

"Kiều, chúng ta ở phòng thường, hay là. . . . . ." Xem ra, hai người này đều là khách quen.

Đang lúc bọn họ nói chuyện, Tiếu Huyên nói: "Không nghĩ tới có thể nhìn thấy Kiều Trác Phàm và Đàm Duật ở trong này."

"Đó là ai?" Cuộc sống của Tiếu Bảo Bối rất đơn giản, khi còn đi học liền an phận đi học, bây giờ bước chân vào xã hội liền an phận học tập nghiệp vụ của công ty. Tóm lại, chỉ cần ba bữa cơm bình thường. Quý Xuyên tùy ý liếc mắt nhìn cô một cái, cô hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện khác. Cho nên, cho dù cùng sống trong một thành phố, Tiếu Bảo Bối vẫn không biết những người này.

"Chính là hai người vừa mới đi tới. Người phía trước rất lợi hại, là Đàm thiếu – con trai trưởng của người đứng đầu thành phố S. Người phía sau càng lợi hại hơn, là Tổng giám đốc Kiều Trác Phàm mới vừa sáng lập ra công ty Đế Phàm trong năm nay." Tiếu Huyên nói vô cùng hăng háy, nhưng Tiếu Bảo Bối rầu rĩ nói nhỏ một câu: "Không phải chỉ là một công ty mới đưa ra thị trường thôi sao?"

Nhà bọn họ cũng có công ty mới đưa ra thị trường.

Một tên biếи ŧɦái thì có gì đặc biệt hơn người. . . . . .

"Bảo Bối, em lại không hiểu. Nghe nói Kiều Trác Phàm này mới trở về trong năm nay, nhưng một tay sáng lập ra tập đoàn Đế Phàm liền trực tiếp đứng đầu top ba doanh nghiệp trong cả nước. Là người góp vốn lớn nhất, mới là trọng điểm." Tiếu Huyên nói cực kỳ hăng hái, lại xem nhẹ biểu tình muốn ăn cô của Quý Xuyên.

"Chị họ, đừng nói nữa." Tiếu Bảo Bối kìm nén khi thấy biểu tình của Quý Xuyên, có ý tốt nhắc nhở.

Mà Tiếu Huyên lúc này, cũng mới chú ý tới phản ứng của Quý Xuyên, lại nói: "Quý Xuyên, anh cũng đừng mất hứng. Em nghe nói anh có hợp tác với Đế Phàm, cho nên em muốn chúng ta nên qua đó chào một tiếng có đúng không?"

Nói đùa, muốn gặp được Kiều Trác Phàm, thật không dễ dàng nha.

Hôm nay vô tình gặp được, Tiếu Huyên cảm thấy nên nắm chắc cơ hội này mới được.

Tiếu Bảo Bối nghe bọn họ nói, có chút buồn bực.

Người đàn ông biếи ŧɦái này có gì đặc biệt hơn người. Còn không bằng một nụ cười của Quý Xuyên. . . . . .

Chỉ là khi cách nghĩ này mới xuất hiện trong đầu Tiếu Bảo Bối, vốn đang đi theo Đàm Duật chuẩn bị vào phòng, đột nhiên Kiều Trác Phàm lại nhìn về phía bên này.

Ánh mắt, trực tiếp gϊếŧ chết Tiếu Bảo Bối ngay lập tức.

Trời ạ. . . . . .

Cô chỉ thầm mắng tên biếи ŧɦái này ở trong lòng một trận. Chẳng lẽ cái ót của người này có mắt sao?

Nhưng Tiếu Bảo Bối buồn bực cũng không có câu trả lời, ngược lại ánh mắt của người đàn ông kia lại sắc bén thêm vài phần.

Bị đôi mắt sâu thẩm kia nhìn chăm chú có chút run lên, Tiếu Bảo Bối không thể không cúi đầu cầm lấy cốc nước bên cạnh lên uống: Được rồi, cô là tội nhân. Không nên ở trong lòng nguyền rủa anh ta là tên biếи ŧɦái, nên trực tiếp bị kéo ra ngoài OOXX vài phút mới đúng.

Hóa ra, miệng nói bậy sẽ gặp báo ứng.

Điều này, giờ khắc này Tiếu Bảo Bối mới hiểu được.

Chẳng qua, trừng phạt của ông trời không phải thiên lôi đánh xuống, mà là trực tiếp phái ra hai tên ác ma.

Khi Tiếu Bảo Bối O rồi lại X người đàn ông này ở trong lòng, vốn người đàn ông đã đi xa vài bước lại quay lại.

"Kiều, đang nhìn gì vậy?"

". . . . . ." Kiều Trác Phàm không trả lời, chỉ nhìn mặt Tiếu Bảo Bối chằm chằm, như muốn đào mặt cô ra.

Không nghe anh trả lời, Đàm Duật từ tầm mắt của Kiều Trác Phàm thấy được bàn của Tiếu Bảo Bối.

Vô cùng chú ý tới người đang cúi gằm đầu, Tiếu Bảo Bối không ngừng uống nước, trong con ngươi của Duật liền biết chuyện gì.

"Một người bài Tarot, hai người tranh đứng đầu, ba người đấu địa chủ, bốn người đánh mạt chược. Duật, cậu nói xem năm người sẽ biến thành cái gì?" Kiều Trác Phàm cười như đóa hoa, anh mắt như chim ưng nhìn về phía bàn kia.

Bị nhìn chăm chú có chút xấu hổ, Tiếu Huyên vuốt vuốt tóc mình, ý muốn để mình thêm quyến rũ một chút. Quý Xuyên thì khi nhìn thấy ánh mắt của anh, có một chút né tránh. Không thể không thừa nhận, hai người đàn ông này cường thế từ trong xương tủy, thật sự quá mạnh mẻ.

Người như vậy, người bình thường khó có thể khống chế.

Một bàn người, chỉ có Tiếu Bảo Bối là đang uống nước.

Nhìn các loại phản ứng của mọi người, ý cười trên khóa miệng của Kiều Trác Phàm càng sâu.

Không ai nói cho hai người tự mình đa tình kia biết, anh nhìn cũng không phải nhìn hai người họ sao?

"Duật, đi. Chúng ta đến đó hợp bàn lại." Nói xong, Kiều Trác Phàm giống như đại gia, nghênh ngang trực tiếp ngồi xuống ở một bên khác của Tiếu Huyên.

Fuck.

Kiều Trác Phàm này làm việc vĩnh viễn không ra chiêu như lẽ thường, làm Đàm Duật anh cũng có chút theo không kịp tiết tấu rồi.

Hợp bàn là cái gì?

Đàm Duật nhận thấy, cái này giống như là thông da^ʍ*

Thông da^ʍ*: Nam nữ lén lút với nhau.

Nhưng sau khi bất mãn ở trong lòng một trận, Đàm Duật cũng chỉ có thể gọi người đưa đến một cái ghế, đặt ở bên cạnh bàn.

Năm người tụ họp, chính thức mở màn.