Sau Khi Ngủ Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 48: Cùng đối thủ một mất một còn đi xem phim cấm

Tưởng Dao nghĩ đến cuôc hẹn với Tống Sơ Diễn, vội vàng nhanh chóng rời đi.

Nhưng ngay khi Tưởng Dao vừa bước đi liền nghe thấy một tiếng động lớn ở phía sau.

Vừa quay đầu lại, chỉ thấy Hứa Thanh đã trực tiếp ngã xuống mặt đất.

Kính mắt trên mặt rơi ra ngoài, trông rất đáng sợ.

“Đàn anh, anh làm sao vậy?”

Tưởng Dao vội vàng nâng Hứa Thanh dậy, nhưng lúc này Hứa Thanh đã mất đi ý thức.

Cô đành phải gọi 120 trước, sau đó đi tìm người giúp đỡ.

Nhưng hôm nay là cuối tuần, trong trường ngoại trừ học sinh lớp 12 thì không còn ai khác.

Sau khi mọi người đã Hứa Thanh lên xe cứu thương liền vội vàng trở về lớp học, Tưởng Dao chỉ có thể ngồi trên xe cứu thương.

“Em Tưởng, chờ cha mẹ Hứa Thanh tới em có thể đi, vất vả cho em rồi.”

Mọi người đều bận học, không ai muốn lãng phí thời gian học một ngày để đến bệnh viện cả.

Tưởng Dao muốn nói cô còn có việc phải làm nhưng mọi người đều đã rời đi hết rồi. Không thể để Hứa Thanh đang ngất xỉu nằm một mình ở bệnh viện đúng không?

Cô muốn gọi điện thoại cho Tống Sơ Diễn để nói với anh một tiếng. Nếu không Tống Sơ Diễn thật sự đợi cô ở cửa, chắc chắn sẽ nói cô cố ý cho anh leo cây!

Tưởng Dao định gọi điện thoại cho Tống Sơ Diễn, nhưng cô mở điện thoại ra lại phát hiện điện thoại đã hết pin.

Trong xe, bác sĩ đang sơ cứu cho Hứa Thanh, cô không thể không biết xấu hổ mà chen ngang hành động của người ta được.

Chỉ có thể đợi khi nào đến bệnh viện thì nghĩ cách gọi điện cho Tống Sơ Diễn.

Sau khi đến bệnh viện, Tưởng Dao muốn tìm một chỗ có thể nạp pin điện thoại. Nhưng vừa mới xuống xe, bác sĩ đã kêu cô đi làm thủ tục cho bệnh nhân.

Tưởng Dao hít sâu một hơi, cô chỉ có thể giúp Hứa Thanh làm thủ tục nhập viện trước.

Bởi vì là cuối tuần, số lượng người xếp hàng ở bệnh viện cũng rất nhiều.

Tưởng Dao phải xếp hàng một lúc lâu mới đến lượt cô, chờ cô làm xong hết tất cả thủ tục thì đã trôi qua hai tiếng.

Sau đó y tá lại gọi đến giường bệnh của Hứa Thanh để quan sát việc truyền dịch.

Khi cha mẹ Hứa Thanh đến, Tưởng Dao mới có thời gian đi nạp điện thoại.

Thật vất vả mới bật được nguồn, Tưởng Dao nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, lập tức hít một hơi.

Đã 11 giờ tối rồi!

Từ lúc Hứa Thanh ngất xỉu, lại đưa hắn đến bệnh viện, sau đó lại bận rộn nhiều việc, vậy mà đã chậm trễ năm tiếng!

Trong lòng Tưởng Dao lộp bộp, chân cô lập tức mềm nhũn.

Không cần nghĩ cũng biết vẻ mặt hiện tại của Tống Sơ Diễn khủng bố như thế nào.

Tệ hại hơn nữa là lúc Tưởng Dao ra khỏi bệnh viện, trời còn đang mưa. Trận mưa này không biết đã mưa bao lâu rồi.

Tưởng Dao nghĩ đến cảnh Tống Sơ Diễn đợi cô dưới cơn mưa, trong lòng cô bối rối.

Cô gọi một chiếc xe đi đến rạp chiếu phim.

Mưa to che kín tầm mắt của cô, ở cổng rạp chiếu phim cô không nhìn thấy bóng dáng Tống Sơ Diễn đâu.

Chẳng lẽ Tống Sơ Diễn đã bỏ đi vì quá tức giận?

Không biết vì sao Tưởng Dao lại thở phào nhẹ nhõm.

“Còn biết đường tới.”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cô.

Chỉ thấy Tống Sơ Diễn cầm ô, đứng phía sau cô.

Vẻ mặt sương mù, ánh mắt lạnh như bằng nhìn Tưởng Dao. Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ chết người thì Tưởng Dao cảm thấy bản thân sẽ bị xử tử ngay tại đây.

“Xin lỗi, tớ thật sự không cố ý đâu. Vốn dĩ tớ muốn đến đây nhưng đang đi trên đường thì gặp đàn anh. Sức khỏe của anh ấy không tốt nên bị ngất xỉu, tớ đành phải đưa anh ấy đến bệnh viện.”

Tưởng Dao nhìn ánh mắt phẫn nộ của Tống Sơ Diễn thì vội vàng xin lỗi.

Trước kia nhiều lần cô chơi khăm Tống Sơ Diễn nhưng chưa bao giờ xin lỗi, đây vẫn là lần đầu tiên Tưởng Dao xin lỗi Tống Sơ Diễn.

“Bởi vì anh ta?”

Tống Sơ Diễn cười lạnh một tiếng. Sắc mặt của anh còn khó coi hơn so với vừa rồi.

Quả nhiên ở trong mắt cô, anh với Hứa Thanh khác nhau một trời một vực.

Trong mắt cô vĩnh viễn chỉ có đàn anh.

“Tưởng Dao, cậu tưởng cậu đến muộn năm phút sao? Cậu đến muộn năm tiếng đấy. Trong năm tiếng cậu không nghĩ tới việc gọi điện thoại cho tớ sao?”

Hai mắt Tống Sơ Diễn đỏ hoe trừng mắt nhìn cô.

“Tớ muốn gọi điện thoại cho cậu nhưng điện thoại của tớ lúc ấy lại hết phin. Hôm nay là cuối tuần nên ở bệnh viện có nhiều người. Sau khi làm xong mọi việc tớ mới có thể nạp pin, nhưng lúc ấy đã muộn rồi.”

Tưởng Dao tiếp tục giải thích.

“Tưởng Dao, lời nói dối của cậu thật sự đầy sơ hở. Vừa vặn đưa đàn anh đến bệnh viện, lại vừa vặn hết pin. Lấy đâu ra nhiều chuyện trùng hợp như vậy được.”

Tống Sơ Diễn xoay người, không hề nhìn cô.

Anh chỉ sợ bản thân quá phẫn nộ mà làm ra những chuyện không thể tha thứ với cô.

“Tống Sơ Diễn, cậu tin tớ có được không? Tớ thật sự không có ý nghĩ muốn cho cậu leo cây đâu.”

Tưởng Dao vội vàng kéo tay của Tống Sơ Diễn.

Kết quả Tống Sơ Diễn lại rút tay của mình ra khỏi tay Tưởng Dao.

Tưởng Dao thấy anh không để ý tới mình, lại vội vàng đuổi theo.

Tay cô tiếp tục nắm lấy bàn tay anh vừa rút ra, “Tống Sơ Diễn, dù sao cũng đã đợi lâu như vậy rồi. Nếu không xem phim thì không phải rất lãng phí không?”

Tống Sơ Diễn hừ lạnh một tiếng, “Cậu cũng biết lâu như vậy sao.”

“Hiện tại chúng ta đi mua vé có được không? Tuy rằng muộn rồi, nhưng ít ra không lãng phí công đến.”

Tưởng Dao thấy Tống Sơ Diễn không phản đối nữa, trực tiếp cho rằng anh đồng ý.

Nhưng khi cả hai đến quầy mua vé thì được thông báo vé buổi tối đã được đặt hết rồi.

Không có vé cho ban đêm, chỉ có thể mua vé buổi sáng hoặc buổi chiều mai.

“Nếu rạp chiếu phim này hết vé rồi thì chúng ta có thể đi đến rạp khác. Tớ nhớ ở gần đây hình như còn một rạp chiếu phim nữa.”

Lúc trước Tưởng Dao đi ngang qua quảng trường, mơ hồ nhìn thấy bên cạnh còn một tạp chiếu phim khác.

Chỉ là không biết vì sao lại không thể tìm được rạp chiếu phim kia ở trên app.

Theo vị trí trong trí nhớ, Tưởng Dao kéo Tống Sơ Diễn đi đến rạp chiếu phim ở bên cạnh.

Ở cổng rạp chiếu phim này có không ít người, họ đều là cặp đôi một nam một nữ.

“Tớ đã nói có một tạp chiếu phim ở gần đây mà.”

Tưởng Dao nghĩ thầm, chỉ cần tối hôm nay có thể xem phim thì sẽ không tính là lỡ hẹn.

“Cậu chắc chắn muốn xem ở đây?”

Tống Sơ Diễn liếc nhìn tên rạp, sau đó nhìn Tưởng Dao với ánh mắt sâu sa.

“Đi thôi. Tớ đã nói mời cậu đi xem phim thì sẽ mời cậu. Cậu cũng đừng nói tớ không tuân thủ lời hứa!”

Tưởng Dao kéo tay Tống Sơ Diễn đi vào rạp chiếu phim.

Thật kỳ lạ, bộ phim được chiếu ở rạp này không chiếu bộ phim mới ra mắt.

Tưởng Dao nghĩ thầm, chẳng trách không tìm thấy nó ở trên app, hóa ra không chiếu những bộ phim nổi tiếng. Vậy mà rạp chiếu phim này vẫn có nhiều người tới như vậy, kỳ lạ quá.

Hai người mua vé xong liền ngồi vào ghế. Tuy rằng bộ phim không hay lắm, nhưng chỗ ngồi ở đây rất riêng tư.

Có vách ngăn giữa một ghế đôi, xung quang không thể nhìn thấy.

Hơn nữa chiếc ghế đôi rất rộng rãi, như một chiếc sô pha cỡ vừa. Ở đằng trước còn đặt rất nhiều đồ uống và đồ ăn vặt. Đương nhiên giá vé cũng rất dễ chịu.