“Cái chuông gió kia được treo lên khi em họ tớ đến đây, không liên quan gì đến em gái của tớ cả.”
Tống Sơ Diễn cười khẽ, nhìn bộ dáng Tưởng Dao bị dọa đến mức mặt trắng bệch, không nhịn được mà vỗ nhẹ vai cô.
“Đường Mật treo! Nói cách khác không có hồn em gái cậu ở đây?”
Tưởng Dao thở phào nhẹ nhõm.
“Bạn Tưởng Dao, cậu học tập chủ nghĩa Mác, sao lại tin mấy thứ này? Hơn nữa nếu em gái của tớ thật sự vẫn còn lưu lại trong nhà không đi, người em ấy đến tìm đương nhiên là anh trai tớ đây, sao có thể đến tìm cậu được?”
Tống Sơ Diễn đối với việc Tưởng Dao đột nhiên nhào vào trong lòng ngực rất vừa lòng.
Nhìn ánh mắt đắc ý của Tống Sơ Diễn, lúc này Tưởng Dao mới phản ứng lại bản thân đang bị tên khốn Tống Sơ Diễn chơi đùa!
“Tống Sơ Diễn, tên khốn nhà cậu! Tôi gϊếŧ chết cậu!”
Tức Dao tức giận đến mức đè lên người Tống Sơ Diễn, cắn lên vai anh.
“Ồ, tốt nhất cậu kêu lớn tiếng một chút. Như vậy cha mẹ tớ sẽ nghe thấy động tĩnh trong phòng tớ. Hoặc là cậu cắn mạnh hơn một chút, tốt nhất để lại trên vai tớ thêm vài dấu răng đi. Như vậy ngày mai tớ thay quần áo, cha tớ mới hỏi tớ xảy ra chuyện gì.”
Tống Sơ Diễn không phản kháng, cứ như vậy mở tay ra cho Tưởng Dao tác loạn ở trên người anh.
Tưởng Dao sau khi nghe thấy lời nói của Tống Sơ Diễn thì lập tức dừng lại, cô giận dữ đá vào đùi của anh.
Cha của anh sẽ không biếи ŧɦái đến mức nhìn đùi của anh đi. Chỗ này có vết bầm tím gì đó, chắc chắn cha của anh sẽ không phát hiện ra.
“Mập mạp, cậu cũng thông minh rồi đấy, biết tìm đến nơi này của tớ.”
Tống Sơ Diễn duỗi tay, lập tức nắm được cái chân đang đá lung tung của Tưởng Dao.
Cô gái vừa mới tắm xong, đôi chân trắng nõn nà, bên trên còn vương mùi sữa tắm. Không những không bẩn một chút nào, hơn nữa vừa mới xoa lên còn mềm mịn như bông.
Tống Sơ Diễn nắm lấy đôi chân nõn nà của Tưởng Dao, cắn mạnh vào chân cô.
Tưởng Dao vội vàng rút chân về.
“Tống Sơ Diễn, cậu cũng không chê nó bẩn à! Về sau đừng có mà hôn tôi!
Tưởng Dao che chân mình lại, đau đến mức thở hổn hển.
Cô cắn mạnh vào vai Tống Sơ Diễn bao nhiêu, Tống Sơ Diễn lại cắn chân cô mạnh bấy nhiêu.
Khiến chân Tưởng Dao loang lổ dấu răng.
Giây tiếp theo, đôi tay của cô bị Tống Sơ Diễn đè lêи đỉиɦ đầu.
Anh cúi đầu, áp sát vào cơ thể của cô.
“Tưởng Dao, giữa hai người chúng ta, từ khi nào cậu có quyền định đoạt?”
Cơ thể nóng bỏng áp vào người cô gái không mặc áσ ɭóŧ.
Tưởng Dao chỉ cảm thấy cơ thể của bản thân cũng nóng theo.
Buổi tối hôm nay ở trường cô dùng vυ' kẹp dươиɠ ѵậŧ của Tống Sơ Diễn, vυ' bị côn ŧᏂịŧ thô ráp của anh cọ xát đến mức vừa hồng vừa sưng.
Hiện tại cho dù Tống Sơ Diễn không áp sát ngực cô, thì cô vẫn cảm thấy rất đau.
“Tống Sơ Diễn, cậu có thể đứng lên không. Tôi, tôi hơi khó chịu.”
Tai Tưởng Dao đỏ lên, cô không thể nói với Tống Sơ Diễn bởi vì hôm nay cô dùng “vυ'” quá độ được.
“Sao vậy?”
Tống Sơ Diễn rất ít khi phối hợp với Tưởng Dao, anh chống hai tay lên.
“Không sao, cậu mau đứng lên. Muộn rồi, đi ngủ thôi.”
Tưởng Dao đẩy Tống Sơ Diễn, muốn đẩy người anh ra khỏi người mình.
“Trước tiên cậu cứ nói nơi nào khó chịu đi, nếu không tớ sẽ không đứng dậy.”
Tống Sơ Diễn làm với Tưởng Dao vài lần, phản ứng cơ thể cô so với Tưởng Dao anh còn hiểu rõ hơn. Đương nhiên anh cũng cảm nhận được cơ thể của Tưởng Dao thật sự không thoải mái, thay vì giả vờ như trước kia.
“Tống Sơ Diễn, ngực tôi đau.”
Tưởng Dao nói xong chỉ cảm thấy mặc bốc khói.
“Ngực đau?”
Phản ứng đầu tiên của Tống Sơ Diễn chính là vừa rồi anh đè Tưởng Dao đến hỏng rồi.
Anh lập tức đứng dậy khỏi người Tưởng Dao, sau đó vén áo của cô lên.
“Đừng vén quần áo của tôi. Tống Sơ Diễn, học phí hôm nay tôi trả cho cậu rồi.”
Tưởng Dao lập tức kéo áo xuống, không cho Tống Sơ Diễn vén áo của cô lên.
“Tớ chỉ nhìn xem ngực cậu bị làm sao thôi, không có làm gì khác.”
Thái độ của Tống Sơ Diễn rất thành thật, ma xui quỷ khiến thế nào mà Tưởng Dao đồng ý.
Thuận theo ý muốn của Tống Sơ Diễn, để anh cởϊ áσ trên ngươi xuống.
Chỉ thấy cặρ √υ' trắng nõn mềm mại của Tưởng Dao đầy vết lốm đốm. Đặc biệt là ở giữa hai vυ', nhiều chỗ bị trầy da.
Những vết hằn giữa hai vυ' nhìn rất đáng sợ, giống như bị người ta ngược đãi vậy.
Tối nay lúc tắm Tưởng Dao còn không chú ý tới, hiện tai những vết thương trên vυ' dính nước cũng đã sưng lên.
“Vì sao không nói sớm một chút?”
Ánh mắt của Tống Sơ Diễn hơi phức tạp.
Anh lập tức đi lấy hòm thuốc, từ bên trong lấy ra lọ thuốc giảm sưng.
“Tống Sơ Diễn, còn không phải do cậu sao? Không phải bởi vì cậu một hai phải bắt tôi dùng vυ' kẹp côn ŧᏂịŧ cho cậu à? Nếu không chỗ này của tôi sao có thể biến thành như vậy?”
Tưởng Dao càng nói càng tức giận. Buổi tối hôm nay đều tại Tống Sơ Diễn, nếu không phải Tống Sơ Diễn thì cô sẽ không bị thương.
Có người đàn ông nào biếи ŧɦái như anh? Bắt cô dùng miệng kêu, thè lưỡi ra liếʍ, còn cắm côn ŧᏂịŧ vào trong cổ họng của cô, kết quả lại không chịu bắn.
Một hai bắt cô phải dùng vυ' kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ, anh mới bằng lòng bắn ra.
“Đừng nhúc nhích nếu không sẽ không thể bôi thuốc đâu.”
Tống Sơ Diễn thấp giọng nói. Anh dùng một tay nắm lấy vυ' cô, một tay cẩn thận bôi thuốc lên từng vết thương trên vυ' cô.
“Hừ, coi như cậu có lương tâm.”
Nhìn Tống Sơ Diễn cẩn thận bôi thuốc cho mình, Tưởng Dao đột nhiên nhớ tới hình ảnh lần trước bọn họ làʍ t̠ìиɦ ở nhà anh.
Lúc ấy tiểu huyệt của cô bị Tống Sơ Diễn cắm quá độc ác, sau đó cũng bị thương, anh cũng bôi thuốc cho cô giống như bây giờ.
Người đàn ông này lúc làʍ t̠ìиɦ không thể nhẹ nhàng dù chỉ một chút, xong việc mới bôi thuốc cho cô thì có ích gì?
“Tống Sơ diễn, về sau cậu đừng thô bạo như vậy nữa có được không?”
Tưởng Dao cắn môi, thấp giọng nói.
Giọng cô gái vừa mềm vừa ngọt, không hề phát hỏa.
Tống Sơ Diễn sau khi nghe thấy Tưởng Dao nói, chỉ cảm thấy đáy lòng run lên. Ngực giống như có thứ gì đó lấp đầy.
“Ừ.”
Tống Sơ Diễn gật đầu, động tác nhẹ hơn so với vừa rồi.
Sau khi bôi thuốc cho Tưởng Dao xong, sự mát lạnh khiến cô thoải mái. Nhưng mà đối với Tống Sơ Diễn mà nói đó lại là một loại tra tấn.
Tống Sơ Diễn thích nhất cặρ √υ' này của Tưởng Dao.
Nhưng mà lúc này anh chỉ có thể nắm nó, ngắm nhìn trong lòng bàn tay, không dám dùng thêm chút lực nào.
Sau khi bôi thuốc xong, Tống Sơ Diễn liền đi vào trong phòng tắm
Nước lạnh từ trên đỉnh đầu dội xuống, cả người bị nước lạnh lướt qua, du͙© vọиɠ của anh mới dần dần tắt.
Chờ đến khi Tống Sơ Diễn đi ra, phát hiện Tưởng Dao đã ngủ say ở trên giường của anh rồi.
Nhưng bởi vì buổi tối bôi thuốc, quần áo của Tưởng Dao vẫn vén lên trên.