“Đường Mật, tớ đột nhiên cảm thấy thời gian một năm rưỡi này từ người học dốt nhất có thể đỗ 985 trường đại học loại A là một chuyện phải dốc hết sức!”
Tưởng Dao vỗ vai Đường Mật, tha thiết nói: “Không thử nỗ lực sao biết bản thân không thể làm được?”
Đường Mật: “…”
Sau khi tan học, lần đầu tiên Tưởng Dao không rời đi sớm mà là lấy sách giáo khoa ra bắt đầu nghiêm túc đọc sách.
Cô nàng nhớ rõ toán học là môn dễ tăng điểm nhất, chỉ cần học giỏi toán, ít nhất có thể cải thiện được mấy chục điểm.
Nhưng mà nền tảng môn Toán của Tưởng Dao rất kém, kiến thức toán cấp hai và toán cấp ba, một cái ở trên trời còn một cái ở dưới đất.
Lúc học lớp 10 bởi vì môn toán quá khó nên cô không chăm chỉ học, kết quả hiện tại cô đọc không hiểu gì cả.
Cô cần phải tìm một bạn học có thành tích tốt dạy kèm cho mình. Cô suy nghĩ đến thứ hạng môn Toán trong lớp.
À, người đứng nhất cả lớp và cả khối chỉ có một người, đó chính là đại diện môn Toán lớp bọn họ, bạn học Tống Sơ Diễn.
Bảo cô đi tìm Tống Sơ Diễn dạy kèm, không bằng gϊếŧ cô đi thì hơn.
Trong đầu của Tưởng Dao bỗng hình dung ra cảnh bản thân đến tìm Tống Sơ Diễn để hỏi một bài toán.
Cô cầm tờ giấy, vẻ mặt thành khẩn đi tìm Tống Sơ Diễn, “Bạn học Tống Sơ Diễn, câu này tớ không biết làm, cậu có thể dạy tớ không?”
Sau đó là giọng nói đầy châm chọc của Tống Sơ Diễn truyền đến: “Đơn giản như vậy cũng không biết làm. Tưởng Dao, não của cậu bị phẳng à? Hay là đầu của cậu bị thu nhỏ lại, chỉ bằng một quả óc chó?”
Nghĩ đến hình ảnh này, cả người Tưởng Dao nổi da gà.
Cô tuyệt đối sẽ không nhịn được mà đánh Tống Sơ Diễn.
Buổi tối.
Tưởng Dao gõ cửa nhà họ Tống.
Vẫn là Tống Sơ Diễn mở cửa, vẻ mặt của anh lạnh nhạt nhìn cô, ánh mắt hững hờ hơn mấy ngày trước không ít.
Đúng là người đàn ông vô tình! Mấy ngày hôm trước lúc làm cô đâu có lạnh nhạt như vậy!
“Cậu tới tìm mẹ tớ sao? Bà ấy vẫn ở viện nghiên cứu, chưa về.”
Nói xong, Tống Sơ Diễn chuẩn bị đóng cửa lại.
Tưởng Dao vội vàng chui vào từ dưới cánh tay của Tống Sơ Diễn, đi vào nhà, “Bạn học Tống Sơ Diễn, tớ đến đây không phải tìm dì Đường, tớ tới tìm cậu. Tớ có mấy bài toán không biết làm, nên muốn hỏi cậu một chút.”
Tống Sơ Diễn cười lạnh, “Tớ không rảnh, tớ phải đi ra ngoài bây giờ.”
Anh mặc áo khoác, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Cậu định đi đâu vậy? Tớ đi cùng cậu. Chờ đến khi nào cậu rảnh thì dạy Toán cho tớ.”
“Cậu muốn đi cùng sao?”
Khóe môi Tống Sơ Diễn dương lên, từ trên sô pha cầm lấy một cái mũ bảo hiểm rồi ném cho cô.
Sau khi đến hầm để xe, Tưởng Dao mới phát hiện Tống Sơ Diễn có một chiếc xe máy rất đẹp.
“Tống Sơ Diễn, cậu mua xe khi nào vậy? Ngầu quá!”
Tưởng Dao bị mẫu xe này mê hoặc.
“Mấy ngày trước nhận được học bổng nên mua. Vốn muốn mua một chiếc xe đua thể thao, nhưng hiện tại chưa đủ 18 tuổi cho nên không thể thi lấy bằng lái xe.”
Tống Sơ Diễn bâng quơ nói.
“Xe thể thao? Cậu có bao nhiêu học bổng thế?”
Khóe miệng Tưởng Dao giật giật.
“Không nhiều lắm, cũng chỉ mấy trăm vạn thôi.”
“Mấy trăm vạn, cậu đi ăn cưới hả?”
Tưởng Dao nghẹn họng, cô nhớ rõ học hổng nhà trường phát cũng chỉ mấy vạn, mấy trăm vạn đấy ở đâu ra?”
“Không ăn cướp, chỉ là tham gia mấy cuộc thi nên được tiền.”
Tống Sơ Diễn không nói cho Tưởng Dao biết lúc trước anh tham gia thi đấu hacker, chỉ riêng tiền thưởng cũng kiếm được hơn 300 trăm vạn.
“Được rồi, tớ hiểu rồi.”
Tưởng Dao ghen tị giống như ăn chanh, càng so càng tức muốn chết.
Mặc dù Tống Sơ Diễn có hơi khó ưa, nhưng không thể không nói anh rất thông minh.
Những cuộc thi anh tham gia, ví dụ như Olympic Toán, khoa học kỹ thuật, dường như cô không hiểu cái nào cả. Chỉ biết mỗi năm Tống Sơ Diễn sẽ thay mặt toàn trường tham gia cuộc thi. Hiệu trưởng thậm chí còn khen anh liên tục trong các buổi chào cờ đầu tuần.
Nhưng mà một cậu học sinh giỏi như vậy lại đưa Tưởng Dao đến quán bar.
“Chúng ta vẫn chưa thành niên, không thể uống rượu đâu!”
Tưởng Dao nhìn thấy quán bar thì khϊếp sợ không nói nên lời. Cô chưa từng nghĩ tới Tống Sơ Diễn lại đưa cô đến một nơi như vậy.
“Chúng ta là vị thành niên, không thể lên giường với nhau. Nhưng không phải đã làm rồi sao?”
Tống Sơ Diễn cười lạnh một tiếng. Anh ném mũ bảo hiểm lên xe, sau đó nhanh chóng đi vào bên trong.
“Chờ tớ với.”
Tưởng Dao nhìn thấy Tống Sơ Diễn đi vào, cô cũng chỉ có thể đi vào theo.
Bên ngoài quán bar thoạt nhìn tối đen như mực, vừa nhìn thấy trông rất đáng sợ. Cô vẫn nên đi theo Tống Sơ Diễn để được an toàn thì hơn.
Vào trong phòng bao ở quán bar.
Mọi người ở đội bóng rổ đều đang ở trong chờ Tống Sơ Diễn.
“Đội trưởng, cậu đến rồi. Chờ cậu một lúc lâu rồi. Vừa mới nghe giám đốc nói trong đây có vài cô gái, dáng vóc của người nào cũng rất chuẩn, còn có…”
Trang Trì lập tức đứng lên từ ghế sô pha.
Kết quả cậu vừa dứt lời thì nhìn thấy Tưởng Dao đứng sau lưng Tống Sơ Diễn.
Tranh Trì vội vàng dùng tay tự vả vào miệng của mình, “Không phải, tớ nói tớ thích lụa đen. Tớ tính toán đi tìm mấy em gái xinh đẹp ở đây, không liên quan gì đến đội trưởng.”
Vẻ mặt Tưởng Dao mờ mịt, hoàn toàn không hiểu vì sao Trang Trì lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.
“Cậu ấy không phải người của tớ, chỉ là một con heo nhỏ đi ngang qua thôi.”
Tống Sơ Diễn ngồi lên sô pha, cũng không muốn để ý đến Tưởng Dao.
“Chết tiệt, đội trưởng. Cậu làm tớ sợ muốn chết. Tớ còn tưởng rằng cậu và Tưởng Dao đang ở bên nhau. Trước kia mấy người chúng ta đi tụ tập, cậu chưa từng mang một cô gái nào đến đây, tớ sợ tới mức còn tưởng cậu đột nhiên thay đổi khẩu vị nặng như vậy.”
Trang Trì vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Cậu nói ai khẩu vị nặng! Trang Trì, lời cậu nói có ý gì? Cậu xin lỗi tớ ngay.”
Tưởng Dao nghe ra Trang Trì đang âm thầm chế giễu bản thân, cô lập tức phồng hai má lên.
“Bạn học Tưởng Dao, tớ cũng chỉ đang nói sự thật thôi mà. Chủ yếu là, dáng người này của cậu, thật sự…”
Trang Trì còn chưa nói xong, đã nghe được một tiếng động lớn trên bàn.
Chỉ thấy cái bàn bị Tống Sơ Diễn đá vào, phát ra tiếng động rất lớn.
Trang Trì nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tống Sơ diễn thì lập tức phản ứng lại.
“Chủ yếu là dáng ngươi này của cậu quyến rũ giống như ma quỷ. Cậu nói xem quỷ không phải có khẩu vị nặng sao? Nhìn khác hoàn toàn với mấy em gái gầy như đậu que.”
Sau khi Trang Trì nói xong, lúc này mới cảm thấy bảo vệ được cái mạnh nhỏ này của mình.
“Cũng không kém nhiều lắm.”
Tưởng Dao ngồi bên cạnh Tống Sơ Diễn nhìn bọn họ uống rượu, cô vốn không muốn uống, nhưng không chịu nổi bầu không khí này.
Mọi người đều uống rượu, nếu cô không uống thì có vẻ không hòa nhập lắm. Nhưng Tưởng Dao không biết uống rượu, cho nên mới uống được mấy chén đã ngã xuống sô pha.
Mọi người nhìn nhau, lập tức chạy khỏi phòng bao.
Tưởng Dao nằm ở trên sô pha, trong miệng còn lẩm bẩm uống tiếp.
Nhưng cô nào biết Tống Sơ Diễn nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
“Cậu thích Hứa Thanh như vậy đúng không? Đã lên giường với tớ nhiều lần mà vẫn còn nhớ thương dươиɠ ѵậŧ của Hứa Thanh?”
Tống Sơ Diễn kéo váy của Tưởng Dao lên, tiếp theo cởϊ qυầи legging cùng qυầи ɭóŧ của cô xuống.
Tiểu huyệt hồng hào lúc này vẫn khô ráo, vừa hồng vừa mềm, thoạt nhìn không hề giống như đã từng bị người ta chơi qua.
Tống Sơ Diễn nhìn tiểu huyệt hồng hào của Tưởng Dao, yết hầu không khỏi di chuyển lên xuống.
Anh kéo hai chân Tưởng Dao ra, đem chai bia đặt ở giữa hai chân Tưởng Dao.
Chai bia lạnh băng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cơ thể Tưởng Dao co rụt lại, hoa huyệt phía dưới run lập cập.
“Lạnh quá…Mẹ, lấy cho con cái chăn.”
Tưởng Dao cọ đầu ở trên sô pha, dưới thân lạnh lẽo, cô theo bản năng muốn khép hai chân lại.
Nhưng mà Tống Sơ Diễn đã đè lên, mặc cho Tưởng Dao giãy giụa như thế nào thì cũng không thể khép vào được.
“Lạnh như vậy sao? Yên tâm đi, rất nhanh thôi sẽ không lạnh nữa.”
Nói xong, Tống Sơ Diễn cúi đầu ngậm lấy hoa huyệt của Tưởng Dao.