Tưởng Dao cầm phiếu điểm thi cuối kỳ đi về nhà, còn chưa vào cửa đã bị một bàn tay thon dài giật lấy.
“Tưởng Dao, não cậu bị ăn mất rồi à? Thi cuối kỳ ngoại trừ môn ngữ văn, toàn bộ đều không đạt tiêu chuẩn.”
“Tổng Sơ Diễn! Không phải việc của cậu! Tự lo cho mình đi!”
Tưởng Dao đấm vào bụng Tống Sơ Diễn, thừa dịp cơn đau của anh giật lại phiếu điểm.
“Lần sau còn dám giễu cợt tớ, tớ đánh chết cậu!”
Người mà Tưởng Dao ghét nhất cuộc đời này chính là người hàng xóm sống cùng tòa nhà với cô, Tống Sơ Diễn.
Từ nhỏ Tống Sơ Diễn đã là con nhà người ta, học giỏi, cao ráo, đẹp trai.
Lúc những bạn bè khác cao 1m60 thì anh đã cao 1m80 rồi.
Tưởng Dao không ít lần bị mẹ chỉ vào mặt: “Con nhìn Tống Sơ Diễn ở tầng 7 xem, người ta năm nào cũng đứng nhất, còn con năm nào cũng đứng nhất từ dưới lên. Lúc trước mẹ đi họp phụ huynh cho con, các bạn học đều nói con và Tống Sơ Diễn là đối thủ của nhau ở trong lớp. Thằng bé đứng thứ nhất còn con đứng cuối cùng. Vừa vặn trấn giữ bảng xếp hạng!”
Mỗi lần bị mẹ chế giễu, Tưởng Dao sẽ nói: “Mẹ, mẹ cũng thấy mẹ Tống Sơ Diễn là giáo sư đại học, cái này là do di truyền gen.”
Mẹ cô giận đến mức cầm chổi lông gà chạy đuổi theo mông cô.
Lùi một bước trời cao biển rộng, càng nghĩ càng tức.
Tưởng Dao quay đầu lại nhìn chiếc quần màu trắng của Tống Sơ Diễn, hung hăng giẫm lên vài cái.
“Này, Tưởng béo, cậu làm cái gì vậy! Đây là quần mới của tớ!”
“Đáng đời! Ai kêu cậu cười nhạo tớ trước!”
Tưởng Dao làm mặt quỷ rồi ấn thang máy về nhà.
Tống Sơ Diễn chỉ có thể về nhà với cái quần có hai dấu chân. Anh vừa mới đi vào nhà, mẹ Đường đã nhìn thấy dấu chân trên quần anh.
“Đã bảo con đừng mua quần màu trắng rồi con lại không nghe. Hiện tại trên đó toàn là dấu chân.”
“Mẹ, là do mập mạp ở tầng 6 dẫm lên.”
“Cái gì mà mập mạp, Dao Dao đáng yêu như vậy. Khuôn mặt nhỏ tròn như cái bánh bao. Nếu con có thể bằng một nửa Dao Dao, mẹ sẽ thắp nhang cảm tạ trời đất. Con nói xem vì sao lúc trước mẹ lại không sinh con gái cơ chứ?”
Bà Đường càng nhìn càng cảm thấy ghét bỏ con trai mình.
“Mẹ, xin mẹ đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn con nữa. Năm nay con đã 16 tuổi rồi. Yết hầu đã phát triển hoàn toàn, không thể mặc quần áo con gái được nữa đâu.”
Thời gian mặc quần áo con gái là ác mộng của anh. Sỡ dĩ Tống Sơ Diễn ghét Tưởng Dao như vậy là bởi vì lúc anh ở nhà trẻ mặc váy đi tiểu, bị bạn nhỏ Tưởng Dao vén váy lên trước mặt mọi người, còn bày vẻ mặt kinh ngạc nói: “Bạn Tống, phía dưới của bạn sao lại có con sâu vậy, của tớ không có.”
Từ đó về sau Tống Sơ Diễn ghét Tưởng Dao cũng như Tưởng Dao ghét anh vậy.
Sau bữa tối, Đường Thu mang một bát nấm đông cô xào thịt đưa cho Tống Sơ Diễn.
“Đi, mang cho Dao Dao. Lần trước con bé nói nấm đông cô xào thịt ăn với cơm rất ngon. Cái này là làm riêng cho con bé.”
“Con không đi. Cậu ấy nặng 60 cân rồi, nếu ăn mấy món này, chạy 800m học kỳ sau chắc chắn không qua.”
“Con gái tuổi dậy thì mập một chút mới đáng yêu, chờ đến khi 18 tuổi sẽ tự động giảm cân. Con mau đi đi.”
Bà Đường đá vào chân Tống Sơ Diễn hai lần.
Tống Sơ Diễn bị mẹ la đuổi xuống lầu.
Tuổi dậy thì, Tưởng Dao tăng cân, lúc về nhà thì người đầy mồ hôi. Cô tắm xong liền mặc một chiếc váy ngủ thoải mái.
Lúc này truyền đến tiếng gõ cửa, cô không nghĩ ngợi gì liền đi ra mở cửa.
Chỉ thấy vẻ mặt Tống Sơ Diễn không tình nguyện đứng ở cửa.
“Tưởng Dao, đây là nấm đông cô xào thịt mẹ tớ làm cho cậu.”
Tống Sơ Diễn vừa mới ngẩng đầu lên liền đối mặt với cặρ √υ' của Tưởng Dao.
Ngực cô gần đây lớn hơn một chút, đến mức khiến cúc áo trước cổ bung ra.
Cặρ √υ' trắng như tuyết của cô như ẩn như hiện, dường như muốn nhảy ra khỏi áo.
Lúc Tống Sơ Diễn nhìn thấy bộ ngực của Tưởng Dao, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, trên người như bị lửa đốt.
Anh trực tiếp nhét cái bát trên tay vào tay Tưởng Dao, “Đồ đưa xong rồi, tới về đây.”
“Này, giúp tớ cảm ơn dì nhé.”
Tưởng Dao còn chưa nói xong thì Tống Sơ Diễn đã sốt ruột chạy lên lầu.
Buổi tối.
Tống Sơ Diễn nằm trên giường, vừa mới nhắm mắt lại liền gặp một giấc mơ.
Trong mơ, Tưởng Dao đang nằm dưới người anh với cặρ √υ' đầy đặn, một tay anh nắm lấy một bên vυ' của cô.