Sau 213 Lần Xuyên Việt, Tra Thụ Hoàn Lương

Chương 12

Chương 12

Khi rảnh rỗi, Văn Lĩnh liền đem chuyện này ghi chép lại. Chẳng qua, lần này so với lần trước, anh lại phát hiện ra một quy luật khác: khoảng thời gian của mỗi lần quay lại đều không giống nhau.

Đôi khi trở lại một thời điểm rất gần, có thể là một hai phút hoặc thậm chí chỉ chênh lệch mấy chục giây, nhưng mà có khi lại trở về một thời điểm rất xa, ví dụ như lần này, có thể nói là lần quay ngược thời gian xa nhất mà anh từng trải qua.

Anh lập ra một cái bảng, cẩn thận so sánh mô tả ngắn gọn từng sự việc với dộ dài của thời gian hổi tưởng, phát hiện ra một quy luật đơn giản —— vấn đề càng nghiêm trọng, thời gian quay lại càng dài.

Cho nên, đối với Lô Kinh Hồng mà nói, lần này là thương tổn lớn nhất và nghiêm trọng nhất . . . . . . Phải không.

Văn Lĩnh nhìn mảnh giấy trong tay, không có động tác gì.

Khoảng một tuần sau, một hôm Lô Kinh Hồng đột nhiên nói với anh rằng gần đây có một bản thảo liên quan đến phòng khám, muốn cùng anh đến phòng khám vài ngày để thu thập tài liệu

Lô Kinh Hồng nói, "Tôi chỉ cần đứng một chỗ là được, sẽ không làm phiền công tác hàng ngày của em."

Văn Lĩnh đồng ý , sáng hôm sau Lô Kinh Hồng liền đem đồ ăn sáng đến, đúng giờ đón anh đi làm.

Văn Lĩnh không chỉ có nhường chỗ cho Lô Kinh Hồng đứng như đã nói, mà còn tìm một chỗ cho y nghỉ ngơi trong phòng chờ, đồng ý để y đi lòng vòng mà không ảnh hưởng đến công việc bình thường của mọi người.

Văn Lĩnh cầm trong tay một túi giấy đựng bữa sáng, trước khi đẩy cửa phòng chờ bước ra ngoài, quay đầu lại nói, " Có việc thì đến phòng chuẩn đoán và điều trị tìm tôi, phòng ở cuối dãy bên phải."

"Được." Lô Kinh Hồng cười với anh.

Lô Kinh Hồng không phải là lần đầu tiên đến phòng khám của Văn Lĩnh, nhưng trước đây y chưa từng quan sát kĩ như vậy.

Phong cách trang trí thật sự không giống với Văn Lĩnh, hầu hết cả phòng khám đều được thiết kế bằng gỗ có tông màu ấm, cửa sổ sát đất cùng rèm cửa đều có hình vẽ màu nước hoa mai, lộ ra một cảm giác ấm áp và yên tĩnh. Kính mờ trong suốt được sử dụng làm vách ngắn, ngăn cách phòng khám cùng những không gian công cộng khác, giúp môi trường khám chữa bệnh càng thông suốt và an toàn.

Trong đó đặc biệt là phòng chờ khám bệnh được thiết kế giống như không gian một nhà ở bình thường, sàn nhà gỗ và ghế sô pha tông màu ấm, chính giữa là một chiếc bàn trà bằng gỗ tinh xảo, xung quanh đặt mấy ghế đệm.

Trông rất thoải mái, tạo cảm giác như ở nhà.

Lô Kinh Hồng không biết những thiết kế này có phải do Văn Lĩnh làm hay không, y cũng không biết người lạnh nhạt buồn tẻ như Văn Lĩnh có hay không thích phong cách này, chính là y thực thích phòng khám này.

Lô Kinh Hồng yên lặng ở trong phòng khám cả một buổi sáng, rất nhiều thời gian anh đều đứng hoặc ngồi không nói một lời, quan sát mọi người đi tới đi lui trong phòng khám, bác sĩ, y tá, bệnh nhân,..., quan sát dáng vẻ của họ, khám phá cuộc sống và câu chuyện của họ, thỉnh thoảng ghi lại linh cảm xuất hiện trong nháy mắt. Y cảm thấy buổi sáng hôm nay rất đặc biệt, rất thú vị.

Người trong phòng khám cũng tràn ngập tò mò đối với Lô Kinh Hồng đi cùng bác sĩ Văn tới. Đặc biệt tướng mạo của y có thể thu hút tầm mắt của các cô gái nhỏ, ngồi trong phòng khám tồn tại như một vật phát sáng, cho nên luôn có người vô tình cố ý nhìn trộm y, cũng có những cô gái nhỏ dũng cảm tiến đến bắt chuyện với y.

Lô Kinh Hồng chỉ mỉm cười lịch sự giới thiệu bản thân, "Ân, tôi là bạn của bác sĩ Văn." Sau đó không nói thêm gì nữatiếp tục làm việc riếng của mình.

Hoàng Ức Nùng ôm hai hồ sơ bệnh án đi vào phòng làm việc của Văn, cùng anh thảo luận tình huống của bệnh nhân. Phụ nữ dường như trời sinh có tính tò mò, vì vậy sau khi nói chuyện công việc, cô tràn đầy hứng thú hỏi Văn Lĩnh, "Anh chàng đẹp trai hôm nay đến phòng khám, là bạn của cậu?"

Văn Lĩnh nhướng mày nhìn cô, " Sao vậy?"

Hoàng Ức Nùng ngồi đối diện Văn Lĩnh, che miệng cười, "Anh chàng đpẹ trai có bạn gái chưa? Nếu có tôi sẽ nhắc các cô gái trong phòng khám, đừng như hổ rình mồi nhìn chằm chằm người ta. Trong một buổi sáng, theo như tôi thấy thì đã có ba bốn người muốn thêm WeChat."

Nghe Hoàng Ức Nùng nói xong Văn Lĩnh cũng không giật mình. Lô Kinh Hồng đúng là có một túi da tốt, tính cách lại bình dị dễ gần. Cây bút đen trên tay Văn dừng lại trên bệnh án, anh mặt không chút thay đổi cùng Hoàng Ức Nùng nói: "Anh ta có đối tượng. Cô nói cho bọn họ biết, đây là phòng khám, không phải câu lạc bộ hẹn hò, nếu không chăm chỉ làm việc tôi sẽ trừ lương."

"Này." Hoàng Ức Nùng còn hưng trí bừng bừng nghĩ muốn hỏi chuyện khác, nhưng là nhìn thoáng qua vẻ mặt của Văn Lĩnh lại nghẹn trở về, mở cửa đi ra ngoài.

"Xin chào."

Hoàng Ức Nùng ra khỏi phòng làm việc, nghe thấy tiếng quay lại liền thấy người gọi mình là chủ đề nóng của phòng khám cả buổi sáng, cô lịch sự cười, "Xin chào, xin hỏi anh có chuyện gì sao?"

Lô Kinh Hồng tự giới thiệu vài câu, khách khí cười nói, "Nếu không phiền tôi có thể cùng cô nói chuyện được không?"

Giữa trưa, Lô Kinh Hồng cùng Văn Lĩnh cùng nhau ăn trưa, đến một cửa hàng Văn Lĩnh thường xuyên lui tới ở gần phòng khám. Sau khi ăn cơm xong, Văn Lĩnh theo thường lệ dựa vào ghế sô pha nhỏ trong phòng làm việc nghỉ ngơi. Lô Kinh Hồng không quấy rầy anh liền đi ra ngoài. Y ở ngoài đi một vòng, cuối cùng trở lại phòng chờ sửa sang lại những thứ đã ghi chép sáng nay, y tính thời gian, đoán là Văn Lĩnh hẳn đã ngủ say, liền lặng lẽ đẩy cửa phòng làm việc của anh, không tiếng động đứng ở cửa nhìn.

Từ góc độ này có thể nhìn thấy sườn mặt của anh, yên tính, bộ dáng không chút phòng bị.

Lô Kinh Hồng nhìn từ đầu đến chân anh mấy lần, cuối cùng dừng lại ở trên gương mặt. Sau đó y lấy điện thoại ra, không ai biết y ở đây nén chụp trộm cảnh đẹp gì, bàn tay cầm điện thoại hơi nóng lên, y lại nhìn Văn Lĩnh trong chốc lát, lại như cũ lặng lẽ đến lặng lẽ đi, không phát ra bất kì tiếng động nào.

Lô Kinh Hồng tựa vào cửa phòng làm việc nhìn điện thoại, đột nhiên hiện lên một tin nhắn nhóm, là nhóm chat của phòng khám Văn Lĩnh, nhưng trong đây lại không có anh. T cùng Hoàng Ức Nùng nói y muốn theo đuổi Văn Lĩnh, Hoàng Ức Nùng liền chủ động đem y kéo vào đây. Y cười cười nghĩ, cho dù Văn Lĩnh không muốn người khác làm quen với y, vẫn luôn có biện pháp khác a.

Buổi chiều phòng khám vẫn như cũ bận rộn, phòng khám của Văn Lĩnh người tới kẻ đi hầu như không hề dứt đoạn, anh nói chuyện đến miệng khô lưỡi khô, đang chuẩn bị đứng dậy đi lấy một cốc nước, thì bỗng thấy trên bàn làm việc đặt một ly trà, vẫn còn ấm. Văn Lĩnh nắm thành chén trà, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, liền thấy Lô Kinh Hồng đang cúi đầu vẽ "Sột soạt" trên giấy, anh rất nhanh dời đi ánh mắt, đem ly trà uống cạn liền tiếp tục công việc.

Khi Lô Kinh Hồng lái xe đưa Văn Lĩnh về đến dưới nhà đã hơn tám giờ tối. Văn Lĩnh xuống xe, y cũng xuống xe đi đến bên cạnh Văn Lĩnh, ôn nhu cười: "Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp."

Văn Lĩnh khẽ gật đầu, "Ngày mai gặp."

Anh không nhìn lại, nhưng anh biết Lô Kinh Hồng vẫn đứng bên cạnh xe chờ anh đi vào.

Anh cùng Lô Kinh Hồng chưa từng có một ngày nào như cả ngày hôm nay. Ở chung trong một không gian mười hai giờ, gió êm sóng lặng, cũng không có tiếp xúc thân thể, thậm chí nói chuyện cũng rất ít, thế nhưng anh lại không thấy khó chịu hay mất kiên nhẫn.

Văn Lĩnh "ngạc nhiên" không nghĩa ra lý do.

-------------------------------------------------------------------------------moahhhh

Nhử: òa mấy nay có kết quả tuyển sinh nên tui bận quá, sẽ cố ra chương chăm chỉ hơn nha:>

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tui~~~~