Sau 213 Lần Xuyên Việt, Tra Thụ Hoàn Lương

Chương 11

Chương 11

Sau 10 giờ tối, Lô Kinh Hồng mặc đồ ngủ ngồi vẽ trước máy tính, chuông cửa đột nhiên vang lên. Y cho rằng là một người hàng xóm, đi vài bước ra mở cửa thì thấy ——

"Văn Lĩnh?"

Văn Lĩnh không nói chuyện, ngựa quen đường cũ thay giày bước vào cửa, hai má ửng hồng, vẻ mặt có chút mơ hồ, bước chân không vững, trên người nồng nặc mùi rượu.

"Em uống rượu?" Lô Kinh Hồng lập tức đi qua đỡ anh ngồi ở sô pha, nới lỏng cà vạt, "Em nằm nghỉ ngơi một lát, tôi đi pha cho em ly trà."

"Tôi không muốn uống." Văn Lĩnh mở to đôi mắt đen nhìn chằm chằm Lô Kinh Hồng, vươn tay nắm lấy bộ đồ ngủ của Lô Kinh Hồng, liếʍ môi nói, "Tôi muốn làm anh."

Lô Kinh Hồng không bị những lời này làm lung lay, ngược lại thiếu chút nữa bật cười. Văn Lĩnh bộ dáng ý thức không tỉnh táo, là đem y trở thành gậy mát xa lớn đi?

Y chế trụ cổ Văn Lĩnh, cúi đầu cắn mạnh môi dưới của anh, ghé vào lỗ tai anh nói, "Tôi không muốn làm. Tôi đi pha trà, chờ em thanh tỉnh một chút chúng ta lại nói."

Văn Lĩnh trực tiếp không để ý tới lời nói của Lô Kinh Hồng, cánh tay duỗi ra ôm lấy gáy Lô Kinh Hồng, một bên ôm cổ y một bên ngẩng đầu dùng sức hôn lên môi y, tùy ý dây dưa, lại duỗi ra đầu lưỡi nghĩ muốn cạy mở răng của Lô Kinh Hồng. Anh hôn không có trình tự, trong đầu chỉ có một mảng mê mang, trong tràn ngập khó chịu không thể kiềm chế được. Anh có thể nghĩ đến duy nhất chính là làʍ t̠ìиɦ, làm rất nhiều lần, dùng các loại tư thế, làm đến khi sức lực trong thân thể đều cạn kiệt, chỉ có du͙© vọиɠ điên cuồng cùng tình cảm mãnh liệt mới có thể làm cho anh tạm thời thoát khỏi những cảm xúc tiêu cực này.

Lô Kinh Hồng lạnh mặt, ôm eo đẩy anh ra. Y nắm lấy cằm Văn Lĩnh, khóa chặt ánh mắt, thanh âm không hề ôn nhu, "Văn Lĩnh, tôi lặp lại lần nữa, tôi đi phao trà,khi nào thanh tỉnh chúng ta sẽ nói chuyện."

Sau hai lần bị cự tuyệt, Văn Lĩnh khó chịu mím môi, vẻ mặt không kiên nhẫn, ngả người ra sau, lại cùng Lô Kinh Hồng tách ra một khoảng cách. Lô Kinh Hồng đứng nhìn anh vài giây, xoay người tiến vào phòng bếp .

Văn Lĩnh một tay đỡ trán, vẻ mặt u ám, tầm mắt bất giác rơi vào xấp tranh vẽ trên bàn cà phê, anh cảm thấy bức vẽ trên trang bìa có vẻ hơi quen mắt, cầm lên vài tờ lật lật. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, anh mới nhận ra: Đây không phải là truyện tranh đầu tiên Lô Kinh Hồng vẽ hay sao. Anh nhớ rõ anh có khen qua, bằng không cũng không thể theo đuổi được Lô Kinh Hồng.

Khi Lô Kinh Hồng bưng một ấm trà đi ra, thấy chính là cảnh tượng này ——

Văn Lĩnh tùy ý lật xem bản vẽ, thấy y ra tới trên mặt lộ ra một nụ cười đùa cợt, sau đó ác ý mở miệng nói: "Anh như thế nào còn giữ bức tranh này?"

Văn Lĩnh nhìn thấy Lô Kinh Hồng bộ dáng giống như bị đóng đinh tại chỗ, trong lòng sinh ra một tia thống khoái, vì thế đem thản nhiên ném bản phác thảo lên bàn trà, cười đến càng thêm không khách khí, "Này đồ vật, thật sự sẽ có người muốn đọc sao?"

( Nhử: con ơi sao cái miệng con nghiệp quá vậy (ノД`) )

Bàn tay cầm ấm trà của Lô Kinh Hồng run rẩy một chút, y nhìn về phía Văn Lĩnh, sự ôn nhu trong ánh mắt ngày xưa biến mất không thấy bóng dáng,thay vào đó là sự sắc bén mà Văn Lĩnh chưa từng thấy, y thất vọng tột cùng. Y thế nhưng còn có thể khẽ động khóe miệng, cười châm chọc.

Văn Lĩnh trong lòng mặt "Lộp bộp" một tiếng, giây tiếp theo choáng váng bất ngờ ập đến, chờ anh phản ứng lại là thời điểm Lô Kinh Hồng vừa đi vào phòng bếp pha cho trà cho anh.

( Nhử: Thôi, chia tay đi, khổ anh công của tôi quá (`皿´#) )

Như bừng tỉnh.

Văn Lĩnh ngồi yên một lát, bị sửng sốt đến tỉnh rượu, cảm xúc trong lòng lên men đến mức khó tả. Tuy rằng lần trước anh đã nhắc nhở chính mình, nhưng là lúc này đây anh vẫn phạm sai lầm. Anh lại mượn rượu đem Lô Kinh Hồng trở thành nơi trút giận.

Sự tức giận với Uông Nguyệt Văn, sự lặp lại không ngừng của thời gian, cùng với sự trị liệu thúc thủ cô sách, thậm chí còn có sự cự tuyệt của Lô Kinh, tất cả sầu muộn trong những ngày này, tất cả những uất ức mà anh không thể kiềm chế được đều đạt đến đỉnh điểm tại một khắc này.

(束手无策: thúc thủ vô sách: có nghĩa là bàn tay bị trói chặt và không thể giải thoát. Mô tả một vấn đề không có giải pháp )

Lô Kinh Hồng không may mắn chạm vào vết nứt này. Cũng không phải, rõ ràng là anh chủ động tìm tới cửa, Lô Kinh Hồng cái gì cũng không làm lại phải vô tội thừa nhận lửa giận của anh.

Thẳng đến giờ khắc này Văn Lĩnh mới nhận thức rõ ràng, khi đối mặt với Lô Kinh Hồng, anh luôn cố ý giận chó đánh mèo, nhưng xem ra ác ý như vậy cũng không thể tiêu trừ.

Văn Lĩnh yên lặng nhìn thoáng qua bản vẽ ở trên bàn, lúc này anh cũng không có cầm lấy, làm bộ không chú ý tới, nhắm mắt lại tựa vào sô pha.

Lô Kinh Hồng bưng một ấm trà đi tới:"Uống xong chúng ta nói chuyện." Lô Kinh Hồng đã sẵn sàng Văn Lĩnh tức giận không chịu uống, nhưng không ngờ anh không có sinh khí như vừa rồi, tự nhiên cầm ly trà lên, không nói một lời uống cạn, cụp mắt xuống làm cho người ta không thể nào đoán ra được suy nghĩ của anh.

Lô Kinh Hồng ngồi cạnh anh, vòng tay qua vai anh nhẹ giọng hỏi: "A lĩnh, hôm nay có chuyện gì sao?"

Văn Lĩnh không có cự tuyệt y tới gần, trong lúc đó vô tình thả lỏng thân thể một chút dựa vào y, nói, "Hôm nay gặp một người không muốn gặp, tâm trạng rất khó chịu."

Lô Kinh Hồng ở trên lưng anh nhẹ nhàng vuốt ve, "Người em không muốn gặp là ai?"

Văn Lĩnh lặng im vài giây, vẫn là trả lời câu hỏi bình thường anh sẽ không trả lời: "Người trong nhà, quan hệ không được tốt lắm."

Lô Kinh Hồng thức thời không tiếp tục hỏi.Trên thực tế Văn Lĩnh có thể trả lời vấn đề này đếu đã ngoài dự kiến của y. Y cũng không biết vì sao, buổi tối hôm nay Văn Lĩnh trước sau có tương phản rất lớn, trong thất thần trộn lẫn dịu ngoan, càng làm cho y không thể cưỡng lại. Y chống lại tầm mắt Văn Lĩnh, nhẹ nhàng nhu ấn huyệt Thái Dương của anh, " Em đi tắm đi, hôm nay nghỉ ngơi sớm với tôi, ngày mai tôi đưa em đến phòng khám."

"Ân." Văn Lĩnh nhẹ gật đầu.

Khi bắt gặp ánh mắt Lô Kinh Hồng, anh bất giác nhớ đến cảnh tượng trước khi thời gian quay trở lại, vẻ mặt cùng cụ cười lúc đó của y.

Nếu anh trước sau lặp lại, biểu hiện ra vẻ khinh thường đối với truyện tranh của y. Phản ứng của y là như thế nào thì khẳng định là Lô Kinh Hồng cũng chưa từng nghĩ đến, cũng sẽ cho rằng Văn Lĩnh không biết. Nhưng thực tế anh đã trải qua một lần, hơn nữa còn nhớ rõ.

Văn Lĩnh lần đầu tiên cảm thấy được, chính mình quả thực không phải người tốt

-------------------------------------------------------moah

Nhử: Mấy hôm trước tui hơi bận, sau này sẽ cập nhật chương thường xuyên hơn nhoa